Ta bị Trình Tiêu giam ở Lăng Vân Phong tròn ba tháng.
Số tu vi kia cứ lưu chuyển qua lại giữa hai người hàng ngàn lần, tu vi của ta đã đạt đến đỉnh phong, ngày ngày khóc đến khan cả giọng.
Ta tức giận đập phá pháp khí trong Tàng Bảo Các của Trình Tiêu, hắn quay người chế tạo thành dụng cụ hành hạ ta.
“Đập thêm chút nữa đi, vừa hay ta gần đây mới xem được vài mẫu vẽ mới.”
Ta khóc lóc om sòm, hắn dỗ dành rồi lại thay đổi.
Rốt cuộc ai mới là yêu tà Hợp Hoan Tông!
Ta không thể ở lại đây thêm một ngày nào nữa!
Thấy ta thực sự tức giận, Trình Tiêu kéo ta ngồi vào lòng.
“Được rồi, đừng giận nữa, nói cho ngươi một tin tốt.”
“Tin tốt gì?”
“Đại hội Diễn Võ năm nay Kiếm Tông lại là người đứng đầu, Phục Thiên và Tống Tuyết gửi thư nói cảm ơn ngươi, nếu không có sự giúp đỡ của hai huynh trưởng ngươi, họ cũng không thắng dễ dàng như vậy.”
Ta nghe xong suýt chút nữa ngất đi, lập tức ngự kiếm đi tìm huynh trưởng.
Hai người họ, một người đang đúc kiếm cho người trong lòng, một người đang nấu cơm cho người trong nhà.
“A Triều mau lại xem tinh thiết này của huynh, phải rèn bảy bảy bốn chín ngày mới thành được.”
“A Triều há miệng, nếm thử xem mặn nhạt thế nào. Ê, ăn một miếng thôi, còn lại phải để cho A Tuyết.”
Làm ta tức c.h.ế.t đi được, họ không những nói ta tham lợi, còn nói ta được voi đòi tiên.
Chẳng lẽ không có thể chất Đỉnh Lô thì không thể tu hành tử tế sao.
Tu vi của họ không tăng trưởng chẳng lẽ không phải do họ không đủ nỗ lực sao.
Lại qua hai tháng, Trình Tiêu đã cải cách quy chế môn phái, sửa đổi Tâm pháp Vô Tình Đạo, cho phép đệ tử Kiếm Tông tự do tìm kiếm đạo lữ.
Mỗi lần ta xuống núi, luôn bị đồng môn Kiếm Tông chặn đường.
“Mục Triều sư huynh, nghe nói Hợp Hoan Tông một người có thể có hàng trăm đạo lữ là thật sao?”
Đúng là có chuyện này, ta gật đầu.
“A a a a! Sư huynh xem xét ta đi!”
“Ta là nữ tu ta tới trước!”
“Mục Triều sư huynh nhìn ta, ta thích ngươi!”
“Chọn ta đi chọn ta, sư huynh chọn ta!”
Trình Tiêu biết chuyện này sau đó nổi cơn thịnh nộ.
Ta lại chải tóc, lại may áo cho hắn, dỗ dành mãi.
“Dù sao ta cũng là đệ tử đẹp nhất của Hợp Hoan Tông, nhiều người thích là chuyện bình thường.”
Hắn quăng chén xuống:
“Gì mà nhiều người! Toàn bộ đệ tử Kiếm Tông đều từng chặn đường ngươi!”
Ta nghiêng đầu: “Không thiếu một ai?”
Trình Tiêu: “Không thiếu một ai.”
“Sao ngươi biết? Chẳng lẽ, ngươi ngày ngày nguyên thần xuất khiếu lén nhìn ta!”
Ta cười không khép miệng lại được, ưm, sau đó là thật sự không khép miệng lại được.
(Hết chính văn)
