Ta Là Cố Hương Huy Hoàng Của Bọn Họ

Chương 3: Bọn Họ Tại Sao Lại Đáng Thương Như Vậy?

Ngoài chiếc ô nhỏ hỏng gần hết và khẩu s.ú.n.g bong bóng hoàn hảo một cách kỳ diệu, Vân Thăng không tìm thấy thêm bất kỳ vật dụng hữu ích nào. Cuối cùng, hắn cũng đã thấy được sinh vật sống ở đây.

Nơi này thậm chí còn chẳng có chỗ trú mưa tử tế.

Hơn nữa – Vân Thăng tò mò nhìn chiếc tinh hạm đáp xuống cách đó không xa.

Trong gần một ngàn năm của tinh tế, bất kể là văn minh các tinh vực hay khoa học kỹ thuật các mặt đều phát triển rất nhanh.

Ít nhất, trước khi ngủ say, Vân Thăng chưa từng thấy loại tinh hạm kiểu này.

Tuy nhiên, thái độ co quắp không tự nhiên lại thuộc về những người bước xuống từ tinh hạm, chứ không phải một "Cầu" đã sống không biết bao lâu như Vân Thăng. Hắn không hề cảm thấy chút không tự nhiên nào cả.

Rốt cuộc, bất kể là ai, đứng trước một Cầu (Tinh Cầu), đều giống như những đứa trẻ nhỏ.

Nghe đối phương nhận nhầm mình là dân tị nạn chạy đến đây nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi bị bỏ rơi giữa đường, Vân Thăng cười tủm tỉm cũng không phản bác – thân phận đối với hắn mà nói, đích xác không quá quan trọng, chỉ cần có thể thuận lợi cho hắn biết những chuyện hắn muốn biết là đủ rồi.

Nơi này là một niên đại mà Vân Thăng chưa từng nghe qua, dường như đã trôi qua quá lâu, quá lâu so với thời đại hắn từng hoạt động.

Quả nhiên giấc ngủ này của hắn kéo dài thật lâu a.

Vân Thăng cười tủm tỉm gật đầu, vẻ mặt như đang suy tư.

Chủ nhân tinh cầu vốn dĩ quen được hầu hạ một cách tự nhiên ngồi ở góc lều trú mưa mà tiểu đội thợ săn vũ trụ dựng lên. Hắn chỉ chiếm một góc nhỏ, nhìn họ nhóm lửa nấu nước, tìm kiếm đồ ăn dự trữ, và thỉnh thoảng chớp mắt hỏi một hai câu hỏi về những vấn đề hắn muốn biết.

Tiểu tinh cầu có lực tương tác tự nhiên, thêm vào vẻ ngoài quá mức xinh đẹp. Tuy rằng đôi khi phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng điều đó chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu. Đặc biệt là khi dò hỏi tin tức, hắn hoàn toàn không làm người khác cảm thấy bị mạo phạm.

Ngược lại, bên phía thợ săn vũ trụ lại có chút co quắp.

Không vì lý do gì khác, mà vì thiếu niên trước mắt quá đỗi tinh xảo xinh đẹp, mềm mại như thể không hề có tính khí. Hắn luôn biểu hiện rất thân thiện, nhưng nội tâm của một người lại không thể che giấu – giữa cử chỉ, hành động của hắn toát ra một loại khí chất cao quý, không phải là sự giả tạo của tầng lớp quý tộc, mà càng giống như sự thong dong đã được lắng đọng qua năm tháng dài đằng đẵng.

Hơn nữa, tuy quần áo có dính chút tro bụi, nhưng chất liệu vải, kiểu dáng và hoa văn lại giống như phong cách cổ điển mà các quý tộc đế quốc nào đó đang điên cuồng theo đuổi, không giống như thứ mà người bình thường có thể sở hữu.

Bị hỏi thăm một cách dồn dập, nhưng chẳng thể biết được gì về Vân Thăng, tiểu đội thợ săn vũ trụ có chút hoảng hốt. Những võ phu lăn lộn khắp tinh tế này cực kỳ không giỏi giao tiếp với kiểu người như Vân Thăng, tư duy của họ hoàn toàn bị Vân Thăng cười ngọt ngào dẫn đi.

Hơn nữa, kỳ quái quá đi – Đội trưởng nghĩ.

Rõ ràng đối phương chỉ là một thiếu niên mới vừa trưởng thành, nhưng cách nói chuyện và ánh mắt của đối phương – cứ như thể họ là những đứa trẻ gặp rắc rối vậy.

Hoặc phải nói, ngay từ đầu, khi thiếu niên đơn độc lang thang trên hành tinh thất thủ này hỏi họ “Có cần giúp đỡ gì không?” đã là vô cùng kỳ lạ rồi. Trong tình huống bình thường – chẳng phải chúng tôi nên giúp đỡ cậu sao???

Thông tin tìm hiểu được quá nhiều và quá tạp, hơn nữa rất nhiều điều Vân Thăng không hiểu, nên hắn tạm thời không hỏi về tin tức của Thêm Bối Nhĩ tộc, và lái sang đề tài khác trước khi tiểu đội thợ săn vũ trụ kịp phản ứng.

“Nga, nói đến, đứa bé kia làm sao vậy?”

Cầu nhìn Ứng Giác đang tự kỷ, lạnh nhạt tinh thần sa sút ở đằng xa, chống cằm hỏi. Thiếu niên tóc trắng sữa chống cằm, khiến đường nét khuôn mặt vốn đã xinh đẹp trở nên mượt mà và đáng yêu hơn. Chiêu này của Cầu luôn thuận buồm xuôi gió – trong quá khứ, những đứa con của hắn chưa bao giờ có thể từ chối dáng vẻ này của hắn.

Quả nhiên, có lẽ vì đã đến khu vực tương đối an toàn, hoặc có lẽ là hơi thở trên người Vân Thăng thật sự quá đỗi ôn hòa vô hại, lại không hề mang vũ khí, tiểu đội trưởng tuy có chút úp mở, nhưng cũng giải thích rằng đối phương đã mất đi người thân, chỉ có một mình thoát khỏi khu vực giao chiến. Cậu bé đau khổ vì sự yếu đuối của chính mình. Đương nhiên, thương tâm khổ sở là điều đương nhiên, nhưng đã qua gần một tuần, tiểu đội thợ săn vũ trụ cũng không biết phải làm sao. Trong lòng họ rõ ràng đứa trẻ này đang đau khổ, nhưng nếu cứ mãi không bước ra, cứ mãi khóc không thành tiếng như vậy, cậu bé sẽ bị hỏng mất.

Sau khi biết tuổi tác của đối phương, tiểu tinh cầu À lên một tiếng thật khẽ, chớp chớp đôi mắt, ánh mắt càng thêm nhu hòa – Đây là một tiểu bảo bảo đây.

“Vẫn còn đang chậm rãi trưởng thành mà, yếu đuối hiện tại không đại biểu cho tương lai,” Vân Thăng nhìn sang Ứng Giác, giọng nói vẫn mềm mại như trước, chậm rãi mở lời, “Ngươi đã nhận được toàn bộ truyền thừa từ người thân của mình…”

Bên kia Ứng Giác lập tức ngẩng đầu lên, cậu bé vẫn phản bác Vân Thăng giống như đã phản bác những thợ săn vũ trụ đưa cậu đi: “Tôi càng hy vọng đứng cùng họ, chứ không phải hiện tại, không phải như thế này…”

Nhưng, Ứng Giác nhìn vào đôi mắt xanh băng thanh thấu kia – bao dung, ôn nhu, mang theo sự trấn an và dẫn đường –

Đương nhiên, khổ sở thống khổ cùng phẫn nộ đều là điều nên có. Không cần áp lực bản thân như vậy, đừng tự áp lực đến mức sụp đổ. Đó cũng không phải là cảnh tượng mà những người đã rời đi muốn thấy.

Ngươi là hy vọng, ngươi có năng lực này, cho nên trong khoảnh khắc bất đắc dĩ nhất, họ đã chọn ngươi. Cậu bé cần phải nhận thức được điểm này.

Lời nói của Ứng Giác dừng lại một chút, cậu nhìn Vân Thăng, nghe Vân Thăng nói hết lời. Ánh mắt đó, Ứng Giác không thể hình dung được.

Vân Thăng chỉ đứng dậy, đứng bên cạnh cậu bé, bàn tay mang theo tinh lực ôn hòa nhẹ nhàng xoa đầu đối phương. Đại thể vì đã tồn tại quá lâu, ngoài lực lượng bá đạo, Vân Thăng cực kỳ giỏi về việc cho đi và trấn an, dẫn dắt những lực lượng cuồng loạn trở nên bình thản.

“Và cũng nhận được toàn bộ tình yêu cùng hy vọng. Đó là thứ vô cùng quan trọng đối với người nhà của ngươi…”

Những cảm xúc bị tắc nghẽn gần như đè bẹp cậu bé lúc này, cuối cùng như cơn thủy triều được trút ra, cuối cùng cũng được dẫn lên đúng dòng chảy.

Nước mắt không ngừng ngưng tụ, tí tách từng giọt từng giọt rơi xuống.

Bên phía thợ săn vũ trụ nhìn qua – mấy ngày nay Ứng Giác rơi nước mắt rất thường xuyên, nhưng như hôm nay, cuối cùng không kìm được nữa mà khóc lớn, khóc thành tiếng, thì lại là lần đầu tiên.

Tiểu đội trưởng khẽ đứng dậy, có thể khóc được… thì tốt rồi. Anh ta không kìm được nhìn về phía Vân Thăng, đáy mắt rõ ràng mang theo vài phần ấm áp – thật sự là giúp đỡ một ân huệ lớn.

Lúc này, tiểu đội thợ săn vũ trụ vốn dĩ có không khí nặng nề vì sự tồn tại của Ứng Giác, cuối cùng cũng thoáng sinh động lên.

Có người bưng nước ấm tới, có người đưa dịch dinh dưỡng, bắp rang cách đó không xa cũng đã nướng xong, được bày từng cái trong đĩa, mang về phía này.

“Không sai, sớm muộn gì cũng phải g.i.ế.c sạch để báo thù! Tao sớm đã thấy đám gia hỏa đó không vừa mắt rồi. Cha mẹ mày là anh hùng, nhưng mày vượt qua được sự giày vò, cuối cùng mang theo tất cả mọi thứ rời đi, mày cũng vậy.”

“Hơn nữa họ chọc tới Thêm Bối Nhĩ tộc, chờ xem. Không cần đợi mày lớn lên, Thêm Bối Nhĩ tộc lát nữa sẽ xử lý chúng mềm nhũn, xử lý chúng mềm nhũn!”

“Ha – cái gì mà xử lý chúng mềm nhũn với giọng điệu kỳ quái đó, mày nói lời này thật ghê tởm, nói chuyện tử tế đi!”

Ứng Giác vẫn đang khóc.

Nhưng tiểu tinh cầu quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt.

Vân Thăng đầu tiên chú ý tới Thêm Bối Nhĩ tộc, sau đó suy nghĩ một chút – Xử lý mềm nhũn?

Đồ cổ hắn không thực sự hiểu tinh tế hiện tại.

Nhưng –

“Thêm Bối Nhĩ tộc, các anh biết Thêm Bối Nhĩ tộc sao?”

Vân Thăng hỏi. Thợ săn vũ trụ bên cạnh thuận tay nhét một trái bắp về phía Vân Thăng – Vân Thăng theo bản năng nhận lấy, rũ mắt tò mò nhìn, rồi quay qua quay lại trong tay.

Bởi vì thời đại Vân Thăng hoạt động tài nguyên cằn cỗi, lại khắp nơi là Trùng tộc ghê tởm, phá hoại cả động vật lẫn thực vật. Cho nên, Vân Thăng thật sự không quen thuộc với một số loại lương thực cơ bản như bắp. Khi đó hắn đại khái nghe nói qua, nhưng vì nguy cơ khắp nơi, hắn không có thời gian và tâm trí để tìm hiểu những thứ này – đối với thời đại đó, chỉ cần thỏa mãn dinh dưỡng là đủ, mọi thứ khác chờ đánh xong Trùng tộc rồi tính.

Vân Thăng ôm trái bắp như vậy, nhìn về phía đám thợ săn vũ trụ này.

Sau đó nhìn biểu cảm vi diệu của họ.

Tiểu tinh cầu chớp chớp đôi mắt.

“Thêm Bối Nhĩ tộc à – đó là một chủng tộc đáng sợ.”

Tiểu tinh cầu: ……?

Ai?

Nói bậy, Cầu nhãi con rõ ràng rất đáng yêu!

“Nhưng chúng tôi cũng không hiểu biết quá nhiều.”

Thấy Vân Thăng tỏ ra hứng thú về phương diện này, tiểu đội trưởng hắng giọng, suy nghĩ một chút, bắt đầu kể về những tình huống liên quan mà mình biết.

Việc họ không có cảm xúc, không ngừng khuếch trương, khắp nơi tìm tài nguyên, thậm chí uy h.i.ế.p ý thức tinh cầu, khiến các chủng tộc lân cận Thêm Bối Nhĩ tộc phải sợ hãi. Cùng với tinh thần lực đáng sợ của họ – bao gồm cả tính cách hai mặt rõ ràng đến mức đáng sợ. Không ai biết rõ, rốt cuộc Thêm Bối Nhĩ tộc đang muốn làm gì.

Cùng lúc đó –

Chủ tinh của Đế quốc Thêm Bối Nhĩ xa xôi, một tinh cầu được bảo vệ cực kỳ tốt, lại chìm trong không khí c.h.ế.t chóc. Phía trên bầu trời Tinh Vân Thăng, những tinh hạm dày đặc như chim non không muốn rời khỏi tổ, tận khả năng dựa sát vào Tinh Vân Thăng dưới tiền đề bảo vệ tinh cầu.

Chủ tinh của Đế quốc Thêm Bối Nhĩ không có người cư trú. Thêm Bối Nhĩ tộc ở đây đều lấy tư thái phiêu bạt không chừng, ở trên không Tinh Vân Thăng – mặc dù số lượng cư dân hữu hạn, nhưng điều kiện là như vậy, nơi này trước giờ luôn là nơi phải tranh giành vỡ đầu mới có được tư cách cư trú.

“Đội ngũ điều tra viễn chinh đã chờ lệnh hai ngày. Có nên trực tiếp hạ lệnh quét sạch không?”

Trên chiếc tinh hạm nổi lớn nhất, trong phòng chỉ huy yên tĩnh và nặng nề tương tự, một đôi mắt màu hổ phách mạ vàng quay về phía người vừa nói.

Thêm Bối Nhĩ tộc nhìn như hung tàn đến mức khét tiếng trong tinh tế, nhưng trải qua gần một ngàn năm mất đi Cố Hương, mất đi Thần minh, trạng thái của họ thật sự không tốt. Đã có không ít Thế Hệ Sơ Khai Thêm Bối Nhĩ tộc chọn cách ngủ say vì quá thống khổ. Lại có tộc nhân phân liệt quá nhiều tinh thần thể, cả người tan vỡ và bị xé rách, rời xa Tinh Vân Thăng, cố gắng trốn tránh, cố gắng tiêu vong.

Và người từ đầu đến cuối, sau khi Vân Thăng ngủ say và tiêu vong, vẫn luôn đứng ở tuyến đầu của chủng tộc, chính là người sở hữu đôi đồng tử màu hổ phách mạ vàng kia – Tô Nhĩ, Vương của Thêm Bối Nhĩ tộc, cũng là người bầu bạn lâu nhất bên cạnh Vân Thăng.

Chỉ tạm dừng một cái chớp mắt, Thêm Bối Nhĩ tộc đã sớm mất đi tình cảm, linh hồn đã c.h.ế.t theo Thần minh gần ngàn năm trước lạnh nhạt mở lời.

“Để bọn họ tự phán đoán.”

Tô Nhĩ nói xong, chỉ lạnh nhạt ném lá cờ nhỏ trong tay vào một tinh vực hoàn toàn mới trên bản đồ tinh vực: “Xác định mục tiêu tiếp theo, chuẩn bị bắt đầu hành động đi.”

“Rõ!”

Tô Nhĩ cũng chuẩn bị hành động. Hắn đứng dậy, bình tĩnh nhìn xuống, trong miệng khẽ lẩm bẩm hai chữ, cuối cùng hắn xoay người, cất bước rời đi.

Cũng chính là lúc này – không ai chú ý tới một góc, trên Tinh Vân Thăng đang chìm trong không khí c.h.ế.t chóc, một mầm non tràn đầy sức sống đang từ từ nhô đầu ra từ góc khuất.

________________________________________

Tinh Cầu Z1078

Vân Thăng, vừa mới thức tỉnh không lâu, thực ra vẫn còn mơ mơ màng màng về tinh tế này, ôm trái bắp. Hắn nghe tất cả những lời của thợ săn vũ trụ. Nụ cười trên mặt hắn biến mất – khi không cười, vẻ ôn hòa trên khuôn mặt xinh đẹp dường như hoàn toàn thu lại. Chỉ lúc này mới có thể nhận ra hắn là một ý thức tinh cầu đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, từng bị Trùng tộc trọng thương đến mức sắp tiêu vong, vô cớ toát ra một cảm giác nguy hiểm.

Cho nên –

Vân Thăng chậm rãi chớp chớp đôi mắt. Hắn nghĩ về chủng tộc mà hắn cực khổ nuôi dưỡng. Hắn ngủ say, tiêu tán quá vội vàng, kỳ thật còn chưa kịp từ biệt tử tế – một người không quá để ý đến nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến đây, nước mắt của tiểu tinh cầu cuối cùng cũng tí tách rơi xuống.

Hắn nhớ những đứa con của hắn.

Hắn cũng không muốn rời xa những đứa con của hắn.

Khóc… Khóc rồi?!

Cả nhóm thợ săn vũ trụ c.h.ế.t lặng, trong khoảnh khắc luống cuống tay chân.

Là quá khủng khiếp sao? Quả nhiên Thêm Bối Nhĩ tộc vẫn đáng sợ như xưa, có thể dọa khóc cả trẻ con. Họ muốn nói gì đó để an ủi đối phương.

Thì nghe thấy giọng Vân Thăng cũng nghẹn ngào –

“Quá đáng thương –”

Cái gì?

“Thật sự là quá đáng thương! Bị trào phúng, bị mọi người căm thù, bị chèn ép, bị xa lánh – Tại sao toàn bộ tinh tế đều bắt nạt bọn họ a? Bọn họ làm sao lại đáng thương như vậy a?”

Cầu thương tâm quá đi mất.

Bị Thêm Bối Nhĩ tộc theo dõi thì thực đáng thương… Khoan đã – Ai đáng thương????

Ai bị trào phúng, bị chèn ép, bị mọi người xa lánh căm thù…?

Ai?

Thêm Bối Nhĩ tộc sao?

À?????

back top