SẾP TỔNG MỖI NGÀY ĐỀU GHEN TUÔNG TÔI

Chương 7

Sau khi đèn sáng, bầu không khí mê hoặc tan biến không còn chút dấu vết.

Quản lý khách sạn run rẩy chờ bên ngoài và xin lỗi chúng tôi, còn Đường Tiêu Minh lại biến thành Tổng giám đốc Đường với vẻ mặt lạnh nhạt, không để lộ cảm xúc thường thấy.

… Ngoại trừ chiếc áo sơ mi hơi nhăn nhúm.

Không biết liệu phúc lợi nhân viên tuyệt vời như thế này còn có lần nữa hay không, tôi chán nản, phát điên, lê bước chân khao khát chưa được thỏa mãn về căn phòng suite trên tầng cao nhất, hạ tay nắm cửa phòng tôi:

“Ngủ ngon Tổng giám đốc Đường…”

“Ngủ ngon sớm vậy sao?”

Vài tiếng bước chân lộn xộn, tầm nhìn thoáng xoay chuyển.

Đường Tiêu Minh đi theo vào phòng tôi, đẩy tôi dựa vào bức tường bên cạnh.

Thị giác tôi lập tức bị gương mặt tuấn mỹ của anh tấn công dữ dội.

Anh khẽ thở dài: “Trợ lý Diệp, lẽ nào mối quan hệ của chúng ta chỉ có thể phát triển khi cậu say rượu và ở những nơi không có ánh sáng?”

Mặc dù đây có lẽ chỉ là một thủ thuật tán tỉnh…

Nhưng tôi đáng c.h.ế.t thật, sao lại để Tổng giám đốc Đường đáng kính của tôi phải chịu ấm ức chứ?

Khả năng suy nghĩ nhanh chóng trở về không, tôi kéo cà vạt anh, dũng cảm hôn lên.

Môi chạm môi, đầu lưỡi quấn quýt, khơi mào cuộc chiến ngay lập tức.

Rất nhanh sau đó tôi vô dụng cảm thấy người mềm nhũn.

Đường Tiêu Minh một tay ôm lấy eo tôi, tay kia giật chiếc áo vest của tôi xuống.

Cà vạt đã lỏng lẻo từ lâu, cúc áo được cởi từng cái một từ trên xuống dưới, tôi ngửa cổ thở dốc dữ dội, không thể kiểm soát mà gọi lên một tiếng: “Tổng giám đốc Đường…”

“Ừm.” Đường Tiêu Minh ngậm lấy dái tai tôi và l.i.ế.m nhẹ, giọng nói quyến rũ khiến tôi run rẩy, “Trợ lý Diệp, có vẻ tôi chưa đủ hiểu cậu, lần đầu tiên tôi biết…”

Anh cắn vào yết hầu tôi, dùng đầu lưỡi ve vãn lặp đi lặp lại.

“Cậu thở dốc hay như vậy.”

Tôi thật sự muốn phát điên, kéo tóc anh lại và hôn sâu lần nữa.

Nhưng khi tôi run rẩy tay chủ động cởi thắt lưng anh, anh lại ngăn lại.

“Chưa mua đồ…”

Anh ôm chặt lấy tôi, như muốn nhào nặn tôi tan chảy, giọng nói khàn khàn chứa đầy sự bực bội.

Tôi vẫn còn chìm đắm trong đam mê vừa rồi, phải rất lâu sau phản xạ có điều kiện mới kết nối lại.

Đồ…

Tôi có mà.

Tôi hơi ngại ngùng mò ra mấy cái 001 mà Giang Mục Vũ đã đưa cho tôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy thứ tôi lấy ra từ túi, vẻ mặt Đường Tiêu Minh trở nên hơi phức tạp.

“Cậu cái này… Ban đầu định dùng với ai?”

Giờ này đâu có tâm trạng nói nhiều? Tôi nhét thứ đó vào lòng bàn tay anh, vừa hôn anh vừa lầm bầm vài chữ: “Thì… ưm… chúng ta chứ anh…”

Giang Mục Vũ không phải có ý đó sao?

Mặc dù lúc cậu ta đưa cho tôi, tôi cũng không ngờ lại thực sự dùng đến.

Đường Tiêu Minh khựng lại vài giây—có lẽ không chỉ vài giây.

Nhưng sau đó, anh lại bắt đầu hôn trả tôi một cách vô cùng mãnh liệt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm thấy nụ hôn và sự vuốt ve của anh đột nhiên mang theo một lực mạnh khó tả.

Giống như một loại ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể bộc lộ qua cách này.

Sự nhận thức đó khiến tôi say mê, khiến tôi mất kiểm soát, trong lúc cơ thể thăng trầm, tôi gần như có ham muốn khóc.

Đường Tiêu Minh vuốt ve mắt tôi, rồi nhẹ nhàng hôn xuống, giảm tốc độ và hỏi: “Tôi có quá hung dữ không?”

Tôi gật đầu, rồi lắc đầu, ôm chặt lấy anh, thều thào thở dốc: “Tôi hạnh phúc quá.”

Đường Tiêu Minh cúi đầu, trán chúng tôi chạm nhau, một lúc sau, anh lại nhẹ nhàng hôn lên trán, chóp mũi, đôi môi tôi.

“… Diệp Sâm, tôi thực sự bó tay với cậu rồi.”

Tôi nhìn anh, người đàn ông mà tôi đã thầm yêu bấy lâu, trong lòng hiểu rõ đêm nay là thiên thời địa lợi đến mức nào.

Rượu, quán tính, chóng mặt, bóng tối.

Bốc đồng, bản năng, đam mê, kích thích.

Nhưng không sao cả, như vậy là đủ rồi, tôi sẽ không tham lam.

Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng mọi thứ anh mang lại, rồi tự nhủ: nhất định đừng tham lam.

 

 

back top