"Cưới chạy?!"
"Cậu nói với tôi, một tháng trước anh ta còn hận không thể làm thịt cậu, một tháng sau biết là cậu, rồi kết hôn với cậu á?"
"Đúng vậy, tôi cũng thấy không thể tin nổi đây... Đây không phải cũng là một kiểu báo thù chứ? Giả vờ yêu tôi, rồi sau đó tàn nhẫn vứt bỏ tôi."
Ninh Giác lườm nguýt: "Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy."
Điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn.
Là Liên Dục Tinh gửi đến.
【Tối nay đến nhà cũ ăn cơm, tôi đến đón cậu.】
Tôi sững sờ, 【Tôi đi có thích hợp không?】
【Không có gì không thích hợp cả, cậu là bạn đời của tôi.】
Bạn đời.
Hai từ này khiến trái tim tôi không hiểu sao lại mềm nhũn ra.
【Được rồi.】
Căn nhà của nhà họ Liên còn lớn hơn tôi tưởng tượng.
Rất hùng vĩ.
Liên Dục Tinh dẫn tôi đến phòng ăn, bố mẹ Liên Dục Tinh và ông cụ Liên đã ngồi vào chỗ.
Thấy tôi đến, họ đều nhìn về phía tôi.
Khuôn mặt không có biểu cảm gì.
Mang theo sự lạnh lùng, dò xét.
Tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng trong bầu không khí này.
Liên Dục Tinh đưa tôi ngồi xuống, tự tay múc canh cho tôi.
Không biết qua bao lâu.
Mẹ Liên mới lạnh lùng mở lời.
"Đây là người con tìm à?"
"Một Omega kém chất lượng, cũng xứng bước vào cửa nhà họ Liên sao."
Lòng tôi thắt lại.
Tôi rũ mắt xuống, không dám lên tiếng.
Có lẽ tôi không nên đồng ý kết hôn với Liên Dục Tinh.
Tôi đã quá bốc đồng.
Rõ ràng, tôi căn bản không xứng với anh ấy.
Sự tồn tại của tôi, cũng sẽ gây phiền phức cho Liên Dục Tinh.
"Omega mẹ chọn cho con, con không vừa mắt một ai, lại chọn một người như thế này, là cố ý chống đối chúng ta sao?"
Lời mẹ Liên chưa dứt.
Liên Dục Tinh đột nhiên đập đũa xuống.
"Ồn ào quá."
"Có thể đừng suy diễn việc tôi tìm đối tượng về là để làm tức hai người không?"
"Đối với tôi mà nói, hai người căn bản không quan trọng đến thế."
"Tôi và Ôn Nam đã ở bên nhau từ tám đời trước rồi, chúng tôi ngay cả con cũng có rồi. Không đến lượt hai người chỉ trỏ."
"Hôm nay đưa cậu ấy về, chủ yếu là để ông nội xem qua một chút."
"Nếu hai người không muốn ăn bữa cơm này, thì chúng tôi đi đây."
Liên Dục Tinh nắm tay tôi, đứng dậy đi ra ngoài.
"Dục Tinh."
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của ông cụ vang lên từ phía sau.
"Lần sau, đưa cháu nội của tôi về xem."
"Vâng, ông nội."
