Xe lăn bánh trở lại.
Lục Tri Khắc lên tiếng:
“Chu Dự Bạch là dân văn phòng, không ra tiền tuyến, an toàn.”
“Em kết hôn với anh ấy… anh rất yên tâm.”
Tôi ghé sát ghế lái, thổi một hơi vào tai anh:
“Anh ơi, dân văn phòng thăng tiến chậm quá.”
“Em chỉ muốn làm phu nhân Tướng quân thôi… cấp Thiếu tướng cơ.”
Găng tay da của anh ma sát với vô lăng phát ra tiếng sột soạt.
Giọng Lục Tri Khắc căng thẳng:
“Bây giờ là thời chiến, sống sót quan trọng hơn quân hàm.”
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của anh, đột ngột hỏi:
“Vậy nên anh lo mình sẽ c.h.ế.t sớm, nên mới từ chối em à?”
Lưng Lục Tri Khắc cứng đờ ngay lập tức.
Mãi một lúc sau, anh mới nặn ra hai chữ từ cổ họng: “Không phải.”
“Alpha và Beta, vốn dĩ không nên ở bên nhau.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cười đáp:
“Không sao đâu anh, cắt tuyến thể của anh đi, anh sẽ không còn là Alpha nữa.”
Biểu cảm của Lục Tri Khắc ngưng đọng một thoáng.
Anh nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
Tôi cười toe toét nhìn lại anh.
Cuối cùng, anh thở dài nói:
“Tống Vãn Tinh, em trưởng thành một chút đi.”
Tôi vẫn cười tươi đáp:
“Vâng, anh.”
“Em đã sẵn sàng kết hôn rồi. Anh có đồng ý không?”
Trong xe chỉ còn tiếng anh siết chặt găng tay.
Tuyệt vời.
Tôi thích nhất bộ dạng anh nhìn tôi chướng mắt mà không làm gì được này.
