Để né tránh tôi, Lục Tri Khắc đã không về nhà ba ngày.
Lúc ăn sáng, thiết bị đầu cuối lại nhảy ra tin nhắn của anh.
【Chu Dự Bạch, Giáo sư trưởng Viện Nghiên cứu Đế quốc, Alpha cấp S.】
Anh tiếp tục gửi:
【Sáu giờ chiều, nhà hàng Vân Đỉnh.】
【Anh ấy cũng tốt nghiệp khoa Động lực Cơ giáp của Học viện Đế quốc, hai đứa sẽ có chung ngôn ngữ.】
Tôi siết chặt thiết bị đầu cuối.
Ha, anh trai tốt của tôi ơi, thật sự coi tôi như quả bóng mà đá đi chỗ khác à?
Thậm chí còn lôi cả Chu Dự Bạch đến mai mối cho tôi.
Tôi nhấn vào nút ghi âm:
“Anh vội vàng đẩy em ra vậy sao? Được thôi.”
“Nếu anh thấy tốt, vậy em sẽ đi ngủ… ồ không, đi gặp anh ấy.”
“Dù sao thì em cũng thích mấy người Alpha cấp S như anh, trêu chọc lên cứ như một con cún con ấy, thú vị biết bao nhiêu.”
Tôi thả tay gửi đoạn thoại.
Hai giây sau, tôi bổ sung một tin nhắn văn bản:
【Nhưng mà anh ơi… anh phải tự mình đưa em đi cơ.】
Dòng chữ “Đối phương đang nhập liệu…” ở phía trên khung thoại nhấp nháy rất lâu.
Cuối cùng anh ấy vẫn đồng ý.
