Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi không dám nhìn mặt Tạ Tân Niên, sợ anh ta vui mừng quá mức.
【Tiểu thích gây chuyện thật sự lương tâm thức tỉnh rồi sao? Không chỉ không ra lệnh cho Tạ Tân Niên nữa, bây giờ còn chủ động đề nghị ly hôn? Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?】
【Ôi yeah, tốt quá, cặp đôi công thụ chính sắp được ở bên nhau rồi!】
Tôi sắp ly hôn với Tạ Tân Niên rồi, khiến họ vui mừng đến vậy sao?
Tôi dùng khóe mắt liếc trộm phản ứng của Tạ Tân Niên. Môi mỏng mím chặt, mặt trầm xuống có thể nhỏ ra nước.
Phản ứng của Tạ Tân Niên không đúng, anh ta không nên vui mừng đến mức muốn đốt pháo hoa sao?
“Là vì cậu ta sao?”
Mãi lâu sau, Tạ Tân Niên mới mở miệng, giọng nói khẽ run.
“Phải.” Tôi đáp lời anh ta.
Giả vờ cái gì chứ? Lén lút liên lạc với nhau rồi, còn giả bộ?
“Dù sao cũng là tôi ép anh kết hôn, bây giờ ly hôn cũng tốt thôi.”
Trên đời này có hàng trăm người đàn ông tốt hơn Tạ Tân Niên, tôi việc gì phải treo cổ trên cái cây cong như anh ta?
Nhân lúc Tạ Tân Niên chưa hoàn toàn thất vọng về tôi, tôi ly hôn với anh ta, tác thành cho tình yêu vĩ đại của họ.
Tôi giả vờ không quan tâm thu hồi ánh mắt, cố gắng lờ đi sắc mặt của Tạ Tân Niên.
“Anh yên tâm, dù ly hôn, hợp tác với công ty nhà anh cũng sẽ không dừng lại.”
Tôi nói: “Việc này không cần lo. Tuy nhiên số tiền anh kiếm được trong nửa năm qua coi như là tài sản hôn nhân, ly hôn cũng phải chia cho tôi một nửa.”
Tôi tính toán kỹ lưỡng: “Những thứ tôi đã tiêu xài tuy cũng là tiền anh kiếm, nhưng cũng thuộc tài sản hôn nhân, anh không thể đòi lại. Nhà cửa, xe cộ tôi đều có thể không cần, chỉ cần quy đổi thành tiền mặt cho tôi là được, cổ phần của anh cũng quy đổi thành tiền mặt đi, đỡ phải phiền phức.”
Đúng vậy, nửa năm qua tôi không chỉ hống hách với Tạ Tân Niên, mà còn không chịu cố gắng, chỉ biết tiêu tiền. Mỗi ngày ngoài ăn và ngủ ra thì chỉ có chơi.
“Cậu chia chác rành mạch thật đấy.” Tạ Tân Niên như thể nghiến nát răng mới thốt ra được câu này.
Anh ta cười lạnh một tiếng, ném bánh kem lên bàn.
“Nhưng mong muốn của cậu sẽ thất bại rồi.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
Tạ Tân Niên đối diện với ánh mắt của tôi, lạnh lùng nói:
“Tôi không ly hôn.”
Tôi kinh ngạc. Bình luận dạo cũng choáng váng, tất cả đều đang gõ dấu hỏi chấm.
Giọng Tạ Tân Niên âm u: “Muốn ly hôn, chờ tôi c.h.ế.t đi.”
