Đầu óc tôi trống rỗng.
Chuyện gì thế này?
Trong sách đâu có viết tôi là một Omega!
Tôi chỉ là một Beta làm nền cho tình yêu của công thụ chính, xuất hiện vài chương rồi nên lãnh cơm hộp thôi mà!
Hơi thở của Tần Diệc bao trùm lấy tôi, Pheromone của anh ta là loại rượu mạnh mang tính xâm lược cực kỳ cao, hòa quyện với mùi tuyết tùng của tôi, tạo thành một bầu không khí khiến người ta mềm nhũn cả chân.
Tôi cố gắng duy trì sự tôn nghiêm của mình với tư cách là phó thủ của đội trưởng, nghển cổ nói: "Anh, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Tần Diệc mở mắt, trong đôi mắt đẹp đẽ ấy cuộn trào sự điên cuồng mà tôi không thể hiểu nổi.
Anh ta dùng ngón tay cái xoa xoa cằm tôi, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: "Tôi muốn làm gì?"
"Tôi muốn nhốt em lại, khiến cho mỗi tấc da thịt trên người em đều bị nhuốm mùi của tôi."
Tôi nghe mà da đầu tê dại.
"Anh bắt tôi không phải để uy h.i.ế.p đội trưởng của chúng tôi sao?" Tôi cố gắng kéo cốt truyện trở lại đúng quỹ đạo.
Tần Diệc cười khẽ một tiếng, lực bóp cằm tôi tăng thêm.
"Hứa Ngôn Châu? Hắn ta tính là cái thá gì."
"Hắn ta nuôi em như một Beta ngoan ngoãn bên cạnh, dán cho em miếng dán ức chế tồi tệ nhất, khiến em nghĩ mình là một kẻ vô dụng."
"Hắn ta xứng sao?"
Lời nói của Tần Diệc như một nhát búa nặng nề, đánh tôi quay cuồng.
Dán ức chế?
Cái thứ dán sau gáy tôi này, đã có từ khi tôi còn nhớ.
Hóa ra là dán ức chế?
Vậy thì mười mấy năm tôi làm Beta này, chẳng phải là một trò lừa bịp từ đầu đến cuối sao?
Tôi nhìn Tần Diệc, giọng nói có chút run rẩy: "Anh... sao anh biết?"
Tần Diệc buông tôi ra, đứng thẳng dậy, nhìn tôi từ trên cao xuống.
"Bởi vì ba năm trước, ở Hẻm Núi Hắc Thạch, tôi đã ngửi thấy mùi của em."
"Chỉ một chút xíu, rất nhạt, nhưng đủ để tôi nhớ cả đời."
"Kể từ ngày đó, tôi đã thề, nhất định phải tìm thấy em."
