Tôi ngây người nhìn Ân Dục Kỳ. Anh bước tới trước mặt tôi, nỗi đau trong tưởng tượng đã không xảy ra. Ân Dục Kỳ thong thả dùng chuôi d.a.o nâng cằm tôi lên, chậm rãi nói:
"Họ đều bị tôi giải quyết xong rồi."
Bây giờ sẽ không còn ai xen vào chuyện của họ nữa. Tim tôi thắt lại. Giải quyết? Nghĩa là sao? Sợ tôi nghĩ lệch đi, Hệ thống nhỏ giọng giải thích với tôi:
"Cha dượng của cậu đã bị phản diện đoạt quyền đuổi khỏi công ty rồi, ông ta và mẹ của Du Hi Trinh bị bắt buộc định cư ở nước ngoài. Du Hi Trinh thì bị áp giải ra nước ngoài luôn."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tuy tâm trạng rất phức tạp nhưng tôi vẫn không hy vọng có ai đó phải chết. Hệ thống tức giận vì tôi quá hiền lành: 【Đừng ngẩn người nữa, nhìn xem sắc mặt phản diện đen đến mức nào rồi kìa!】 Tôi vô thức ngước mắt lên, khuôn mặt Ân Dục Kỳ âm trầm như sắp nhỏ ra nước được. Tôi không tự chủ được mà run rẩy.
