Tôi cứ ngỡ cuối tuần sẽ được nghỉ ngơi tử tế, ai dè cha dượng nổi hứng tổ chức tiệc gia đình. Đứa nhóc họ hàng đáng ghét lại đến. Thằng "ma vương" này cậy mình là cháu đích tôn quý giá, vừa vào biệt thự đã nhảy nhót lung tung.
Mẹ tôi không dám sai bảo anh tôi, thế nên bắt tôi đi trông trẻ. Nhân lúc tôi không chú ý, thằng nhóc đó cào xước album bản giới hạn của tôi, làm vỡ bộ Lego tôi vất vả lắp ráp, còn cố tình nhảy lên lưng tôi, dùng khuỷu tay siết chặt lấy cổ tôi.
Hai ngày nay tôi toàn mặc áo len cao cổ chỉ để che đi những vết bầm tím đáng sợ hai bên cổ. Thế nên, không ai biết tôi đang phải chịu đựng nỗi đau thế nào. Khi tôi sắp không thở nổi, bà v.ú trong nhà mới nịnh nọt dẫn thằng nhóc vào bếp nếm thử món tráng miệng vừa làm.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngã quỵ xuống sàn hành lang, cổ họng phát ra tiếng thở khẽ khó nghe thấy. Bỗng nhiên, tai tôi nghe thấy tiếng bước chân thong thả. Tôi nghiêng đầu nhìn lên, anh tôi đang đứng ở cuối hành lang, cả người bao phủ trong bóng tối, trông bí ẩn mà nguy hiểm.
Tôi lau mặt, chậm chạp bò dậy. Thấy tôi bị đứa trẻ bắt nạt thì đã sao? Chẳng ai quan tâm đến cảm nhận của tôi, cũng chẳng ai chống lưng cho tôi, muốn cười nhạo thì cứ việc.
Đang lúc tôi nghĩ ngợi vẩn vơ, anh tôi đột nhiên dừng lại trước mặt tôi. Anh rũ mắt nhìn tôi, giọng điệu nhàn nhạt.
