SAU KHI KẾT HÔN VỚI TÔI, MỘT BETA LỚN TUỔI, CHỒNG ALPHA MẤT TRÍ NHỚ RỒI

Chương 4

Buổi chiều bị Nguyên Trừng Ánh làm cho tỉnh giấc.

Một cái đầu cứ chui vào cổ, n.g.ự.c tôi mà ngửi và cọ xát, thật khó để không tỉnh.

“Ưm…” Giọng tôi khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”

“Ba giờ rồi, không thể ngủ nữa, ngủ nữa sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ buổi tối.” Cậu ấy nói.

Cơ thể vẫn rất mệt mỏi. Tôi còn muốn ngủ thêm, nhưng Nguyên Trừng Ánh lại tràn đầy năng lượng.

“Hôn được không?” Cậu ấy hôn lên má trái tôi một cái.

“Hôn được không?” Cậu ấy lại hôn lên má phải tôi một cái.

Ánh mắt tôi ánh lên ý cười: “Cậu đã hôn rồi mà?”

“Không giống, tôi muốn nụ hôn này.” Cậu ấy khẽ cắn môi tôi, cọ xát: “Được không?”

“Không được thì sao?” Tôi có chút tò mò.

Nguyên Trừng Ánh cười khẩy, không nói gì, nhưng nụ hôn dịu dàng lại trượt xuống cổ, qua yết hầu, một đường đi xuống.

Chuông cảnh báo trong lòng tôi vang lên dữ dội, cơn buồn ngủ tan biến sạch. Tôi dùng sức đẩy cậu ấy ra.

Nguyên Trừng Ánh không phòng bị, bị đẩy bật ngửa ra ngồi trên giường.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Tôi là người đầu tiên dời tầm mắt, kéo kéo cổ áo bị cậu ấy làm cho xộc xệch, không tự nhiên mở lời: “Dậy đi.”

“Tại sao không được?” Cậu ấy nhíu mày.

“Không được là không được.” Cậu còn chưa khôi phục trí nhớ, làm chuyện đó với cậu lúc này chẳng phải là lừa dối sao? Nghĩ vậy, tôi sờ sờ lương tâm của mình.

“Có phải vì tên cam thối kia không?” Âm cuối cậu ấy run rẩy.

Mặc dù không hiểu tại sao cậu ấy lại ghét chính mình đến vậy, tôi vẫn gật đầu.

“Dựa vào cái gì!” Vẻ mặt Nguyên Trừng Ánh méo mó.

Tôi thở dài, cười nhẹ an ủi, dùng giọng điệu đùa cợt: “Vì là chồng tôi mà.”

Nguyên Trừng Ánh sụp đổ, khuôn mặt trắng bệch. Cậu ấy im lặng xuống giường, hít hít mũi rồi bỏ đi.

Tôi nhìn theo bước chân nặng nề của cậu ấy, trong lòng không hiểu.

Rốt cuộc là sao vậy?

Tâm tư của Alpha trẻ tuổi thật khó đoán.

Mãi đến bữa tối, Nguyên Trừng Ánh vẫn không ra khỏi phòng.

Chuyên gia nói cần cho con trẻ không gian riêng tư để tiêu hóa cảm xúc, nhưng như vậy có phải là quá lâu rồi không.

Tôi do dự rất lâu trước cửa phòng Nguyên Trừng Ánh, cuối cùng vẫn gõ cửa, khẽ gọi: “Trừng Ánh?”

“Ưm…” Một tiếng rên khẽ khiến tôi giật mình.

Tôi mở cửa, Nguyên Trừng Ánh lại đang ở ngay cửa phòng. Vừa rồi chúng tôi chỉ cách nhau một cánh cửa.

Cậu ấy đang nửa quỳ trên sàn, xương quai xanh lộ ra có màu đỏ bất thường. Mấy bộ quần áo lộn xộn từ giường lớn kéo dài đến đầu gối cậu ấy, bị vò nhàu nhĩ. Tóc mái trước trán bị mồ hôi lạnh làm ướt, mỗi hơi thở đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, hun nóng cả không khí.

Beta không ngửi được tin tức tố, nhưng lúc này, tôi lại như thể cảm nhận được tin tức tố ngập trời, tranh nhau tuôn ra khỏi phòng, quấn lấy tôi.

Ánh mắt Nguyên Trừng Ánh ánh lên màu đỏ nhạt, người cậu ấy lôi thôi luộm thuộm. Tôi vội vàng dời tầm mắt, nhưng lại nhận ra quần áo trên giường và dưới đất vô cùng quen thuộc.

“Quần áo…” Tôi ngập ngừng. Nguyên Trừng Ánh nói thẳng: “Là của anh.” Bàn tay lớn của cậu ấy nắm lấy chiếc áo sơ mi hít hà: “Của Hữu Ninh, thơm quá…”

Tôi nghe mà da đầu tê dại, không kìm được lùi lại vài bước.

Tôi không biết kỳ mẫn cảm của Nguyên Trừng Ánh là khi nào, cậu ấy luôn giữ khoảng cách với tôi, rất kiềm chế và lịch sự. Mỗi lần gặp mặt đều là như vậy.

Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với kỳ mẫn cảm của cậu ấy.

Tôi chìm vào suy tư. Hình như mỗi tháng đều có vài ngày, quần áo trong sọt đồ dơ biến mất rất nhanh, tôi cứ nghĩ là do dì giúp việc giặt giũ thường xuyên.

“Tôi là Beta.” Tôi nhắc nhở cậu ấy. Beta không có tin tức tố.

“Không phải tin tức tố, là mùi của Hữu Ninh…” Đầu lưỡi cậu ấy làm ướt cổ áo sơ mi: “Thơm quá…”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Đừng hoảng, Alpha trong kỳ mẫn cảm có hiện tượng làm tổ là rất bình thường.

Tôi thử nắm lấy chiếc áo sơ mi trong tay cậu ấy kéo nhẹ, dỗ dành: “Tôi lấy cho cậu cái khác sạch sẽ hơn nhé?”

Nguyên Trừng Ánh đã không còn tỉnh táo nữa, lẩm bẩm: “Không thể dùng quần áo sạch, Hữu Ninh sẽ phát hiện ra điều bất thường.” Tôi còn chưa nói gì, cậu ấy lại nói: “Hữu Ninh thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải thay quần áo. Lỡ tôi lấy mất chiếc áo anh ấy định mặc ngày mai thì sao?”

“Không muốn thấy Hữu Ninh nhíu mày.

“Chỉ muốn nhìn Hữu Ninh cười.

“Đây là điều tôi đã hứa.”

 

 

back top