Chồng Alpha của tôi trượt chân ngã cầu thang, bị mất trí nhớ.
Tầm tuổi vừa tốt nghiệp đại học được vài năm, lại bị buộc kết hôn với một người đàn ông Beta lớn tuổi, nhan sắc đã phai tàn, giờ lại còn mất trí nhớ nữa, chồng của tôi quả thực là quá xui xẻo.
Tôi chống tay vào thành giường chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống rồi cụp mắt nghỉ ngơi một lát. Những sợi tóc mai dán vào bên má hơi lạnh, tôi đưa tay chỉnh lại cổ áo đang lỏng lẻo.
Tôi sửa soạn xong xuôi, mang theo chút mệt mỏi chưa tỉnh ngủ hẳn đến bệnh viện.
Vừa bước vào phòng bệnh, Alpha đã nhíu mày nhìn sang, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói: “Tôi đã nói là tôi không sao, đừng có vào làm phiền—”
Cậu ấy nghẹn lại, ngữ khí dần yếu đi: “—tôi.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy nổi giận.
Tôi cười xòa, giữ thái độ ôn hòa: “Xin lỗi.” Tôi đứng ở cửa không bước vào nữa, tránh làm người khác thêm phiền chán.
Tôi đánh giá vài lượt, không thấy thiếu tay cụt chân, tinh thần cũng có vẻ tốt, chắc là không có gì đáng ngại.
“Khụ khụ.” Gió ngoài hành lang mang theo chút hơi lạnh, tôi vừa đưa tay túm lấy cổ áo khoác, một cơn ngứa ngáy chợt trào lên nơi cổ họng. Tôi ho khan hai tiếng, âm cuối mang theo chút run rẩy yếu ớt vì hụt hơi, ngay cả bờ vai cũng khẽ run lên.
“Anh vào đi.” Nguyên Trừng Ánh nói một cách cứng nhắc.
Tôi đáp lời, thả lỏng hai hơi rồi mới bước vào, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Nguyên Trừng Ánh hỏi: “Anh tên là gì?”
Tôi khẽ cong khóe môi: “Từ Hữu Ninh.”
Tôi từ tốn giải thích tình hình hiện tại cho cậu ấy.
Ánh mắt Nguyên Trừng Ánh nhìn lung tung, tay vẫn ôm chặt lấy ngực.
“Đau tim à?” Tôi ghé lại gần, lo lắng hỏi.
Nguyên Trừng Ánh lắc đầu mạnh, cánh mũi hơi động đậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Anh xịt nước hoa mùi cam sao?” Cậu ấy hỏi.
Tôi lắc đầu, rồi chợt bừng tỉnh: “Chắc là mùi tin tức tố của Alpha.”
Tin tức tố của Nguyên Trừng Ánh là mùi cam ngọt, tôi là Beta nên không ngửi thấy, có lẽ là do dính phải ở nhà.
Tôi theo bản năng nghiêng đầu muốn ngửi thử, nhưng bị tay Nguyên Trừng Ánh giữ lấy, chỉnh thẳng mặt lại.
“Anh, anh kết hôn rồi sao?” Vẻ mặt Nguyên Trừng Ánh không được tốt.
Tôi không hiểu có vấn đề gì, chỉ gật đầu.
“Chúng ta có quan hệ gì?” Cậu ấy do dự hỏi.
Tôi khẽ ngáp một cái, suy nghĩ. Giờ cậu ấy đang mất trí nhớ, việc phải kết hôn với một người đàn ông Beta lớn hơn mình tám tuổi chắc chắn là một cú sốc lớn.
Tôi nói một cách uyển chuyển: “Chúng ta đã ký thỏa thuận rồi.” Tương kính như tân, không can thiệp lẫn nhau, cho nên cậu không cần sợ hãi, tôi sẽ không làm gì cậu đâu.
Bàn tay Nguyên Trừng Ánh run rẩy nhẹ, hai mắt nhìn trân trân, trông như một quả cà bị sương giá đánh.
Thật kỳ lạ, ngay cả lúc kết hôn năm xưa cũng không thấy cậu ấy có phản ứng lớn đến vậy.
Cũng không nghe nói cậu ấy có bạch nguyệt quang nào mà?
“Anh sẽ ly hôn chứ?” Nguyên Trừng Ánh hỏi.
Tôi chậm rãi chớp mắt, cười nhẹ: “Nếu cậu cần.”
Sắc mặt Nguyên Trừng Ánh dịu đi một chút, dò hỏi: “Tôi trẻ hơn và đẹp trai hơn.”
Tôi phì cười nhìn cậu ấy, đáp “Ừ” một tiếng.
Một Alpha như cậu ấy so sánh cái gì với một Beta như tôi chứ? Quả nhiên vẫn là trẻ con.
Nguyên Trừng Ánh vui vẻ hẳn lên.
Alpha xuất viện về nhà với tôi. Tôi mở cửa lớn, quay đầu lại thấy Nguyên Trừng Ánh đang trưng ra khuôn mặt thối.
“Anh cứ thế đường hoàng đưa tôi về đây sao?” Cậu ấy nói.
“Chứ sao nữa?” Chẳng lẽ về nhà mình lại phải lén lút?
Vẻ mặt cậu ấy phức tạp, vừa lén lút vui mừng lại vừa ghét bỏ.
“Tôi không muốn sống ở đây, toàn là mùi tin tức tố của Alpha, thối c.h.ế.t đi được!”
Trong đầu tôi hiện lên dấu hỏi chấm, sao lại còn chê tin tức tố của chính mình.
Vì cậu ấy là bệnh nhân, tôi vẫn đồng ý, đưa cậu ấy đến một căn hộ hơi xa trung tâm hơn. Tuy không lớn bằng nhà chính, nhưng cũng khá thoải mái.
Trên xe, trong lúc dừng đèn đỏ, tôi không thể kìm được cơn buồn ngủ, nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ ngẩn người.
Chỉ là ngồi xe thêm một chút thôi, cơ thể vô dụng này đã cảm thấy mệt mỏi.
Nguyên Trừng Ánh nhẹ nhàng lách sang ngồi sát bên cạnh, khi ghế ngồi hơi lún xuống, tôi chỉ khẽ rung hàng mi, không phản ứng gì.
“Thích tóc vàng à?” Cậu ấy đột nhiên hỏi.
Lúc này tôi mới tập trung nhìn, phát hiện ngoài cửa sổ xe có một cậu thiếu niên với mái tóc vàng nổi bật dưới ánh mặt trời.
Tôi lười biếng “Ừm” một tiếng coi như trả lời.
“Biết rồi.” Cậu ấy đáp.
Nhưng tôi đã không còn tâm trí để ý đến cậu ấy nữa, ý thức sớm đã chìm sâu trong cơn buồn ngủ bủa vây.
