Vài ngày sau, Kỳ Dễ Cảm qua đi, lý trí quay về.
Những hình ảnh đó tua lại từng khung hình trong đầu tôi, tôi đè anh xuống đất, răng nanh đ.â.m thủng tuyến thể anh, nụ hôn thô bạo, cùng với những lời yêu thương trần trụi…
Cuối cùng, là đôi mắt đầy sự kinh hoàng và giận dữ của anh khi anh vùng thoát.
Tôi đã làm những gì thế này?
Nỗi sợ hãi lớn bao trùm tôi ngay lập tức, tôi đã phá huỷ tất cả!
Tôi lao vào phòng tắm, dùng nước lạnh tạt mạnh vào mặt, nhìn bản thân tái nhợt trong gương.
Không được, không thể tiếp tục như thế này.
Tôi phải cứu vãn.
Giả đáng thương.
Đúng, đây là cách anh không thể cưỡng lại nhất.
Tôi mặc một chiếc áo mỏng, đứng đợi ở con đường anh nhất định phải đi qua khi về ký túc xá.
Khi anh và Chu Tử Hiên cùng nhau xuất hiện, tôi lập tức đi tới, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Anh trai…”
Bước chân Nguỵ Cảnh Nguyên dừng lại.
Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt tôi rơi xuống môi anh.
Vết thương màu đỏ sẫm đó đã kết vảy ở khoé môi anh.
Đó là dấu vết do tôi để lại.
Nhận thức này khiến cảm xúc vui sướng không thể kiểm soát nảy sinh từ tận đáy lòng.
Chu Tử Hiên khoanh tay, trên mặt lộ ra vẻ thú vị, cố ý dùng giọng điệu khoa trương trêu chọc: “Ôi chao, Cảnh Nguyên, hiếm có đấy! Đứa em trai ngoan như thỏ con nhà cậu, lại có gan động thủ với cậu à? Còn bị thương luôn?”
Nếu là trước đây, Nguỵ Cảnh Nguyên nhất định sẽ phản bác ngay lập tức, bảo vệ tôi.
Nhưng lần này, anh không làm vậy.
Anh chỉ nhìn tôi một cách bình tĩnh, thái độ đó còn khiến người ta hoảng sợ hơn bất kỳ lời quở trách nào.
Anh mở miệng, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Tìm anh có chuyện gì à?”
Tất cả những lời biện hộ tôi đã chuẩn bị sẵn, đều bị câu nói ngắn gọn này của anh chặn lại.
Tôi đã tưởng tượng ra cảnh anh tức giận, anh quở trách, tôi thậm chí đã chuẩn bị quỳ xuống cầu xin anh tha thứ…
Nhưng tôi lại không hề nghĩ đến, anh sẽ dùng thái độ bình tĩnh này đối xử với tôi.
“Anh trai… em…” Tôi luống cuống tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay áo anh, giống như vô số lần trong quá khứ.
Nhưng anh lại hơi nghiêng người, tránh đi sự chạm vào của tôi.
“Nếu không có việc gì, anh về trước đây.” Anh nói xong, thậm chí không đợi tôi đáp lời, đã đi thẳng qua tôi.
Chu Tử Hiên ngẩn người, nhìn anh, rồi lại nhìn tôi đang cứng đờ tại chỗ, nhướng mày, cuối cùng vẫn nhanh chóng đi theo.
Tôi đứng một mình tại chỗ, gió đêm thổi qua, lạnh thấu xương.
Anh không thèm để ý đến tôi nữa.
Lần này, anh thật sự giận rồi, hay nói đúng hơn… là ghê tởm?
Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức tôi gần như không thể thở được.
