Sáng hôm sau, Lục Dực với quầng thâm dưới mắt đi xuống lầu.
Vừa nhìn đã thấy bóng dáng kia trong bếp.
Trình Tư Ngôn quay lưng lại với hắn, đang bận rộn trước bếp.
Cậu ta mặc bộ đồ ngủ hơi rộng, càng làm dáng người thêm mảnh khảnh.
Trong không khí thoang thoảng mùi gạo, còn có một chút tin tức tố dừa nhàn nhạt, chỉ có ở bản thân Trình Tư Ngôn.
Đáng lẽ đây phải là một khung cảnh ấm áp và yên bình.
Nhưng bước chân Lục Dực đột ngột dừng lại, cổ họng hơi căng.
Hình ảnh trong giấc mơ đêm qua không kiểm soát được lại tấn công hắn, vòng eo thon được hắn siết chặt trong mơ, cảm giác mềm mại mang theo mùi sữa.
Hắn gần như ngay lập tức quay đi, trong lòng càng thêm bực bội.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại: "Chào buổi sáng, tôi đã làm bữa sáng rồi."
Lục Dực nhướng mày, giọng điệu có chút khó tin.
"Cậu biết làm bữa sáng?"
Tôi gật đầu, bưng tô cháo gạo được nấu mềm dẻo cùng với món dưa muối lên bàn.
"Ừm, sống ở đây ăn không ngồi rồi cũng không hay lắm, làm chút việc vặt, coi như báo đáp anh."
Giọng nói dần nhỏ đi, mang theo một chút ngượng ngùng khó nhận ra.
Lục Dực không nói gì nữa, kéo ghế ra ngồi xuống.
Tôi đẩy tô cháo đã múc sẵn về phía hắn, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở lời.
"Cái đó, lát nữa ăn xong, anh có thể đi mua đồ dùng cho bé con cùng tôi không?"
Ăn của người ta thì phải nhớ ơn, Lục Dực vẫn hiểu điều này.
"Cần gì?"
Hắn múc một muỗng cháo.
"Xe đẩy nhỏ."
Tôi giải thích, "Như vậy nếu tôi đi tìm việc, có thể đặt bé con trong xe đẩy, tiện hơn một chút."
Động tác của Lục Dực khựng lại, nghĩ đến giấc mơ xấu hổ đêm qua, lời từ chối quanh quẩn trong miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Hắn thốt ra hai chữ cứng nhắc: "Được thôi."
Sau ngày hôm đó, tôi xem như chính thức ở lại nhà Lục Dực.
Lục Dực ban ngày phải đến tập đoàn Lục thị làm việc, là một người rất bận rộn.
Nhưng thỉnh thoảng hắn tan làm sớm, hoặc cuối tuần ở nhà, cũng sẽ lóng ngóng giúp tôi trông con một chút.
Từ việc pha sữa bột lúc thì quá nóng lúc thì vón cục ban đầu, đến sau này có thể thành thạo kiểm soát nhiệt độ nước và lực lắc.
Từ lần đầu tiên thay tã lúng túng suýt nữa quấn cả mình và bé con lại, đến sau này cũng có thể nhanh nhẹn giải quyết xong.
Mặc dù miệng vẫn sẽ bực bội than phiền hai câu "thằng ranh con này thật phiền phức", nhưng hành động lại ngày càng thuần thục hơn.
Còn tôi, cũng tìm được một công việc ở tiệm bánh ngọt gần căn hộ.
Lương không cao, nhưng may mắn là bà chủ là một Beta nữ nhân hậu, sau khi biết tình hình của tôi, cho phép tôi mang con đi làm.
Tôi cuối cùng cũng không cần hoàn toàn dựa dẫm vào Lục Dực nữa, có thể dựa vào năng lực của bản thân, dù ít ỏi, cũng bắt đầu tích lũy tiền bạc từng chút một.
Cho đến ngày sự yên bình bị phá vỡ.
