SAU KHI EM TRAI KẾ BỊ ĐỤNG ĐẦU, NGÀY NÀO CŨNG QUẤN LẤY TÔI GỌI MẸ

Chương 4

Tôi không dám cắt.

Trì Sóc từng coi kiểu tóc là sinh mệnh, ai động vào là gây chiến với người đó.

Hơn nữa, kinh nghiệm cắt tóc của tôi là con số không.

Lỡ cắt không đẹp, Trì Sóc lại tỉnh lại trước khi tóc kịp dài ra, chẳng phải cậu ta sẽ cầm d.a.o phay đuổi c.h.é.m tôi sao.

Thấy tôi không trả lời, Trì Sóc lập tức dùng đến tuyệt chiêu.

Ôm eo tôi, đầu cứ thế cọ vào n.g.ự.c tôi.

Rồi ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt long lanh như mắt cún nhìn tôi.

Giọng nói vừa mềm vừa dẻo: "Cắt đi mà, mẹ cắt cho Sóc Sóc đi mà, cầu xin mẹ đó ~"

Nhìn thế này, nếu tôi không đồng ý, cậu ta nhất định sẽ bám riết không buông.

Tôi thở dài.

Đưa tay xoa xoa mái tóc vàng của cậu ta, cảm giác mềm hơn tôi tưởng.

"Được, mẹ thử xem sao. Nhưng nếu mẹ cắt không đẹp, Sóc Sóc không được khóc nhè đâu nhé."

Trì Sóc lập tức reo hò.

Lắc đầu mạnh mẽ cam đoan: "Mẹ cắt, Sóc Sóc không khóc."

Tôi bảo cậu ta ngồi lên ghế trong phòng tắm, dùng khăn quấn quanh cổ.

Trì Sóc ngồi thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, mắt ngoan ngoãn nhắm lại.

Hàng mi dài run rẩy vì căng thẳng, miệng còn thì thầm tự động viên: "Sóc Sóc ngoan, không động đậy."

Tôi cầm kéo, cẩn thận cắt tỉa.

Trong lúc đó, thỉnh thoảng Trì Sóc lại lén mở một con mắt, muốn nhìn trộm tiến độ trong gương.

Lần nào cũng bị tôi bắt gặp, lại vội vàng nhắm mắt lại vì chột dạ.

Đợi đến khi tóc vụn được dọn sạch, tôi mới ra hiệu cho Trì Sóc mở mắt xem kết quả.

Cậu ta vội vàng nhảy dựng lên.

Nhào tới trước gương, nhìn bên trái, nhìn bên phải.

Kiểu tóc không thể gọi là tinh tế, thậm chí còn hơi lởm chởm không đều.

Nhưng ít ra đã giải cứu cậu ta khỏi đội quân "sát-ma-tơ" (tóc bờm ngựa).

Trì Sóc ba tuổi rất hài lòng.

Cậu ta nở một nụ cười rạng rỡ.

Đột ngột quay người, như một con khủng long, "gầm gừ" một tiếng xông tới, lại ôm chặt lấy tôi.

"Mẹ giỏi quá đi!"

Cậu ta vùi mặt vào n.g.ự.c tôi, giọng nói hớn hở.

"Sóc Sóc thích lắm, Sóc Sóc yêu mẹ nhất!"

 

 

back top