【Ngoại truyện - Tích ~】
Ở bên nhau lâu, Trì Sóc càng có nhiều trò hơn.
Thỉnh thoảng còn gọi tôi là "Mẹ" trên giường.
Tôi nghe mà xấu hổ vô cùng.
Muốn bóp c.h.ế.t cậu ta, nhưng không có sức.
Trì Sóc lại được nước lấn tới, ép tôi gọi cậu ta là "Sóc Sóc".
"Chỉ gọi một tiếng thôi được không?" Giọng cậu ta khàn khàn vì dục vọng, "Gọi một tiếng dịu dàng như trước ấy."
Tôi cắn chặt môi dưới, không muốn khuất phục.
"Không gọi à?"
Trì Sóc cúi đầu mút mút, ngón tay từng chút từng chút dò vào.
Tôi kinh hãi rên lên, móng tay cắm sâu vào lưng cậu ta.
Run rẩy không ngừng.
Trì Sóc như được khích lệ, lại áp sát tai tôi, gọi một tiếng "Mẹ".
Cảm giác xấu hổ như thủy triều nhấn chìm toàn thân.
Tôi khó khăn mở miệng: "Trì, Trì Sóc... không được gọi nữa!"
Giọng nói vỡ vụn.
Trì Sóc không cho tôi cơ hội trốn tránh, eo hạ xuống liền xông vào.
"Ư... Á..."
Tôi vừa đau vừa sướng, không nhịn được cong người lên, nhưng lại bị cậu ta dùng sức hơn đè trở lại giường.
Cậu ta xông vào trong tôi một cách ngang tàng, mỗi cú đều vừa sâu vừa mạnh.
Tôi giãy giụa vô ích, lại bị cậu ta khóa chặt cổ tay, không thể động đậy.
Trong cơn hỗn loạn, Trì Sóc đột nhiên cúi xuống, cắn một miếng vào mái tóc dài xõa trên gối của tôi.
"Từ rất lâu rồi..." Cậu ta thở dốc, áp sát tai tôi, hơi thở ấm nóng, "Em đã cảm thấy, kiểu tóc mullet đuôi sói này của anh rất gợi cảm."
Nói rồi, cậu ta lại đột ngột tăng thêm lực.
"Lúc đó em đã nghĩ, khi đè anh dưới thân... lọn tóc này lắc lư lên xuống, nhất định sẽ rất đẹp."
Ánh mắt cậu ta quá trần trụi.
Mặt tôi lại nóng bừng.
Muốn quay mặt đi, nhưng lại bị cậu ta siết cằm quay lại.
"Nhìn em." Cậu ta ra lệnh, động tác càng lúc càng nhanh, "Anh, sao không khen em giỏi nữa?"
Ý thức tôi dần dần mơ hồ trong khoái cảm.
Chỉ có thể van xin một cách đứt quãng.
Trì Sóc lại không buông tha, hết lần này đến lần khác truy vấn bên tai tôi: "Trước đây không phải khen rất tự nhiên sao?"
"Nói em ăn cơm giỏi, ngủ giỏi..."
"Bây giờ thì sao?"
Cậu ta đột ngột dùng sức một cái, tôi mất kiểm soát hét toáng lên.
"Nói đi." Cậu ta cắn vành tai tôi, giọng nói khàn đặc, "Bây giờ em... có giỏi không?"
Tôi: "..."
END.
