Trước khi mất trí nhớ, Lục Diệc Trạch đã là một người ngoan cố và độc đoán như vậy.
Dù tôi nhấn mạnh bao nhiêu lần, anh ta cũng không tin mùi hương trên người tôi chỉ là mùi sữa tắm.
Mười phút sau, tôi bị Lục Diệc Trạch không mấy dịu dàng ném lên giường.
「Tối nay cậu ngủ ở đây.」
Tôi "bật" dậy khỏi giường, làm bộ muốn rời đi, 「Không phải anh bảo tôi tránh xa anh sao?」
「Bây giờ là ý gì?」
Lục Diệc Trạch nắm chặt cổ chân tôi, ngăn cản hành động muốn rời đi của tôi, 「Cậu đừng tự mình đa tình.」
Anh ta cười khẩy một tiếng, như thể đang chế nhạo sự tự luyến của tôi, 「Cậu nghĩ tôi muốn chạm vào cái beta này sao? Chẳng qua là hiện tại tôi cần mùi hương trên người cậu.」
「Đợi khi tôi chán mùi của cậu, tự nhiên sẽ thả cậu đi.」
Anh ta dựng gối thẳng đứng ở giữa giường, 「Tôi cảnh cáo cậu, tuyệt đối đừng có ý đồ gì.」
「Nằm yên ở đây làm thuốc an thần cho tôi đi.」
Trong ấn tượng của tôi, Lục Diệc Trạch quả thực có chứng mất ngủ.
Thường xuyên kèm theo đau đầu, cơn đau này kéo dài suốt một đêm.
Ngày hôm sau dù không được nghỉ ngơi đầy đủ cũng phải dậy sớm làm việc.
Dù sao tôi vẫn còn tình cảm với Lục Diệc Trạch, không muốn anh ta quá mệt mỏi.
Tôi không giãy giụa lâu, liền ngoan ngoãn nằm xuống, ngủ chung với anh ta.
...
Đêm đó ngủ không được thoải mái lắm, luôn cảm thấy có một con bạch tuộc không ngừng quấn lấy tôi.
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, tôi cố gắng cử động, lại phát hiện cả người bị Lục Diệc Trạch ôm chặt trong lòng.
Cánh tay anh ta vắt ngang eo tôi, chóp mũi áp vào gáy tôi.
Cảm nhận được người dưới thân có động tĩnh, anh ta rên rỉ hai tiếng nũng nịu, răng nanh cọ qua tuyến thể của tôi.
Nhận ra mình vừa làm gì, Lục Diệc Trạch mở mắt.
Sau đó phát ra một tiếng hét chói tai như nổ tung.
「Không phải đã bảo cậu đừng làm mấy trò nhỏ nhặt gì sao?」
「Không ngờ cậu lại không biết hối cải như vậy, dám lén lút ôm tôi khi tôi ngủ!」
