Nhìn bức ảnh nhẫn cưới kia, Lục Diệc Trạch lắc đầu.
「Không phải anh đăng.」
Tôi cười nhẹ, 「Đó không phải tay anh sao?」
Lục Diệc Trạch há miệng muốn giải thích, nhưng không thể phản bác.
Quả thực là tay anh ta.
Anh ta bắt đầu hồi tưởng.
「Anh thực sự không có...」
「Khoảng thời gian đó anh đều bận làm việc...」
「Đầu anh đau quá...」
Vừa nghĩ, anh ta đột nhiên ôm đầu, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Có lẽ là di chứng do mất trí nhớ?
Tim tôi chợt mềm nhũn.
Tôi đưa tay xoa xoa thái dương cho anh ta.
Thấy thái độ tôi có phần dịu đi, Lục Diệc Trạch thuận thế nắm lấy tay tôi, đỏ mắt làm nũng.
Tôi không để ý đến anh ta.
Đứng dậy rửa mặt, về phòng ngủ, bỏ mặc anh ta một bên.
Biết mình có lỗi trước, Lục Diệc Trạch không dám hó hé, đành cúi đầu, ủ rũ đi đến chiếc sofa dài một mét hai ngủ.
Đêm khuya, tôi nằm trên giường, trằn trọc không sao ngủ được.
Xem ra, bức ảnh nhẫn kim cương đó, quả thực không liên quan gì đến Lục Diệc Trạch.
Khoảng thời gian này, anh ta có ở bên Omega kia không?
Tôi lại trở mình lần nữa.
Tôi trách Lục Diệc Trạch sau khi mất trí nhớ đã dùng lời lẽ cay nghiệt với tôi.
Nhưng điều tôi hận hơn là.
Tôi là một beta.
Dù có cố gắng đến đâu, dù có ưu tú đến đâu, người khác nhìn vào chỉ tiếc nuối cảm thán: 「Sao cậu lại là beta chứ?」
「Thật đáng tiếc.」
「Nếu là Alpha hay Omega thì tốt rồi.」
Đúng vậy, nếu tôi là một Omega, có lẽ Lục Diệc Trạch sau khi mất trí nhớ cũng sẽ không ghét bỏ tôi.
Có lẽ còn nhận được sự chấp thuận của Lục phu nhân.
Mỗi lần Lục Diệc Trạch đến kỳ dễ cảm, thấy anh ta phát điên vì không thể đánh dấu tôi, lòng tôi đều đau thắt lại.
Nghĩ đến Lục Diệc Trạch đang nằm một mình trên sofa, tôi vẫn mềm lòng.
Tôi khẽ thở dài, lấy một chiếc chăn từ tủ quần áo, đi ra phòng khách, đắp cho anh ta.
Lúc này mới yên tâm ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tỉnh dậy, tôi bước ra khỏi phòng, phát hiện Lục Diệc Trạch đã không còn ở phòng khách.
Lòng tôi trống rỗng.
Không níu kéo một chút nữa sao?
Đi luôn rồi.
Hoàn toàn không giống chú cún con bám người thời đại học.
Tôi thất vọng cất chăn, lại phát hiện trên bàn có một tờ giấy nhắn.
【Vợ!】
【Anh biết em đang lo lắng điều gì.】
【Anh đi xin sự chấp thuận của gia đình, rước em về!】
【Ở nhà chờ tin tốt của anh nhé!】
Tôi nắm tờ giấy ngẩn người.
Cùng lúc đó.
Điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn từ Lục phu nhân.
【Đến Lục gia.】
