Đêm chia tay hôm đó.
Tôi đã uống rất nhiều rượu.
Tôi thấy một bóng lưng rất giống Khương Trình.
Khương Trình là bạn trai tám năm của tôi.
Tôi liền đi theo.
"Sao anh có thể nói như vậy!"
"Đồ tra nam!"
Tôi lao vào lòng người đàn ông xa lạ.
Dùng tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ấy.
Người kia dường như có chút thiếu kiên nhẫn, muốn đẩy tôi ra.
"Anh không yêu tôi nữa thì nói không yêu nữa đi?"
"Tôi... cả đời sau này của tôi, đều sẽ nhớ đến những lời anh nói hôm nay."
"Những lời anh nói quá tổn thương."
Tôi vừa khóc vừa kể lể trên n.g.ự.c người đàn ông.
"Đây không phải là g.i.ế.c người diệt tâm sao? Sao lại có người đàn ông tồi tệ như anh!"
Bàn tay phản kháng của người đàn ông do dự nửa khắc, cuối cùng không đẩy tôi ra nữa.
Giọng nói cấm dục vang lên, nhưng lại bất ngờ có chút dịu dàng.
"Hóa ra tôi đã nói với cậu những lời tàn nhẫn đến vậy sao?"
Tôi gật đầu mạnh.
"Anh rút lại lời đó đi!"
Cổ họng người đàn ông khẽ cuộn.
"Tôi rút lại."
Mọi thứ trước mắt như được phủ một lớp màn che, khuôn mặt anh ấy và Khương Trình chồng lên nhau.
Tôi vòng tay qua cổ anh ấy: "Anh ơi, có thể đừng chia tay không? Em sau này sẽ ngoan ngoãn."
"Mẹ kiếp, đồ tra nam c.h.ế.t tiệt, xem ông đây không đá c.h.ế.t mày! Chưa từng có ai dám nói chia tay với ông! Hừ!"
Người đàn ông dường như không thích ứng được với sự thay đổi giọng điệu của tôi.
Anh ấy ôm lấy tôi đang đứng không vững: "Cảm xúc của cậu thay đổi thật nhanh đấy!"
Tôi nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe môi anh ấy.
Một đôi tay lạnh lẽo bóp lấy má tôi: "Cậu rất đẹp, nhưng tôi không có hứng thú với Omega của người khác..."
Tôi: "Em không phải của người khác, anh à."
"Em là của anh."
Tôi ôm cổ anh ấy nũng nịu nói.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Một Omega đang phát tình, giống như một con thỏ nhỏ, nên đưa cậu đến bệnh viện hay vườn bách thú đây?"
Tôi bĩu môi: "Em không phải là thỏ, sau này em muốn làm một con sói cô đơn, đừng ai mong thấy được nụ cười của em nữa!"
Mượn men say, tôi cọ cọ vào lòng anh ấy.
"Anh, anh đổi nước hoa à? Thơm quá."
Cơ thể người kia cứng đờ một chút: "Cậu ngửi thấy tôi thơm à?"
Tôi gật đầu: "Đương nhiên rồi, rất thơm."
Anh ấy có chút vui mừng, nâng cằm tôi lên.
"Cậu chắc chắn là đã chia tay rồi chứ? Sói Cô Đơn."
Tôi gật đầu mạnh.
"He he, không những chia tay, mà còn chia tay một cách cực kỳ mất mặt nữa chứ!"
Tôi cúi đầu, nhìn những giọt nước mắt của mình rơi xuống đôi giày da của anh ấy.
Anh ấy nói một cách khó khăn: "Đừng làm nũng."
Tôi bị một người ôm bổng lên.
"Vậy thì, đã Sói Cô Đơn chia tay rồi, vậy thì..."
Anh ấy bắt đầu hôn tôi.
Anh ấy rất dịu dàng, không giống Khương Trình.
Thực ra trong lòng tôi biết anh ấy không phải Khương Trình.
Nhưng tôi biết, sau đêm nay tỉnh dậy, điều tôi phải đối mặt là nỗi đau tình cảm không thể vượt qua.
Vì vậy tôi cứ mặc kệ bản thân chìm đắm...
