Khương Trình không chịu bỏ cuộc: "Độ tương thích Pheromone của chúng ta là một trăm phần trăm đấy!"
Tôi trực tiếp lấy ra một tờ giấy xét nghiệm đưa cho anh ta xem: "Tôi có thai rồi."
Khương Trình nhìn tờ xét nghiệm, im lặng hồi lâu không nói nên lời.
"Tiểu Hà, em... em hồ đồ quá!"
"Em tính làm sao? Con của ai?"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi đưa cái này cho anh xem là muốn nói, chúng ta đã là người của hai thế giới rồi."
"Không còn khả năng nữa."
"Còn về đứa bé, tôi muốn tự mình nuôi dưỡng nó lớn lên."
"Khương Trình, chúng ta không còn quan hệ gì nữa." Khương Trình cúi đầu, im lặng rất lâu.
"Tiểu Hà, anh thật sự không ngờ, chúng ta sẽ đi đến bước đường này."
"Em là người đầu tiên anh yêu, cũng sẽ là người cuối cùng."
Không phải tôi không muốn ở bên Tần Dã.
Mà là tình cảm của chúng tôi, bắt đầu quá hoang đường.
Tình cảm tám năm của tôi kết thúc với kết quả như vậy.
Vậy mối tình chóng vánh như của chúng tôi, lại có thể đi đến đâu chứ?
Buổi tối tôi đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng ngủ, tin nhắn của Tần Dã đến liên tục.
Tôi hơi mệt, nên tắt nguồn điện thoại.
Để điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt, tôi thậm chí còn uống hai viên thuốc ngủ.
Dưới lầu hôm nay hơi ồn ào, tôi đóng cửa sổ lại, muốn ngủ một giấc thật ngon.
Cho đến khi khói đặc và mùi cháy khét dữ dội làm tôi tỉnh giấc.
Tôi mới nhận ra điều không ổn.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cả tòa nhà bị ngọn lửa nhấn chìm.
Trong lúc sợ hãi, tôi nhanh chóng đóng kín cửa ra vào và cửa sổ.
Bật điện thoại lên.
Hóa ra là lửa cháy từ tầng một, bây giờ trong nhóm quản lý tòa nhà đã gửi thông báo.
"Đã bỏ lỡ thời gian thoát hiểm tốt nhất, chỉ có thể ở nhà chờ cứu hộ."
Tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, làm ướt toàn thân.
Lấy một chiếc khăn tắm làm ướt, quấn quanh người.
Khói đặc gần như che khuất mọi tầm nhìn của tôi.
Một phút.
Mười phút.
Hai mươi phút...
Không biết đã qua bao lâu, ngay lúc tôi sắp mất ý thức.
Tôi xoa xoa bụng dưới.
"Con à, mẹ xin lỗi con, e là con phải đi cùng mẹ rồi."
"Nhưng c.h.ế.t cùng mẹ thì cũng không quá tệ, đúng không?"
Tôi vừa nói, trong đầu lại nghĩ đến Tần Dã.
Anh ấy vốn là người cô đơn, không biết tôi c.h.ế.t rồi.
Anh ấy có càng cô độc hơn không?
Nhìn ngọn lửa bùng lên, cảnh Tần Dã im lặng hút thuốc trên giường dần dần rõ ràng trong mắt tôi.
Tôi mỉm cười: "Tần Dã, tôi rất hối hận vì đã rời xa anh."
