QUAY VỀ NĂM BẠN TRAI MƯỜI CHÍN TUỔI, TÔI SẼ LÀM MỌI CÁCH ĐỂ BÙ ĐẮP TIẾC NUỐI CỦA HẮN

Chương 18

Tôi đứng ngoài phòng cấp cứu, trên tay tôi toàn là m.á.u của Quý Vị.

Tôi sợ đến mức cảm thấy mình không còn thở nữa, cho đến khi bác sĩ bước ra tôi mới hoàn hồn.

"Cấp cứu thành công, nhưng phải xem trong ba ngày tới cậu ấy có tỉnh lại được không. Nếu không tỉnh lại, cậu ấy rất có thể sẽ trở thành người thực vật."

Nghe những lời này, cả người tôi đều lạnh toát.

Sau khi Quý Vị được đẩy vào phòng bệnh, tôi ngày đêm túc trực bên cạnh hắn, chờ hắn tỉnh lại.

Trong thời gian đó, tôi đi sắp xếp cho mẹ Quý Vị xuất viện, nghe được không ít tin tức.

Đại ca xã hội đen và đồng bọn vì tội buôn lậu chứng cứ rõ ràng, bị tuyên án tử hình.

Băng đảng của đại ca bị nhổ cỏ tận gốc, kéo theo các thế lực khác cũng bị điều tra và tiêu diệt.

Về phần em trai tôi, bố tôi giao nó cho một đối tác làm ăn không con cái.

Họ là người tốt và rất thích trẻ con, nhưng vì vấn đề sức khỏe nên không thể có con.

Em trai tôi còn nhỏ, đến đó cũng là một cuộc sống mới.

Mỗi lần bố tôi đến thăm chúng tôi, tôi đều không chú ý đến ông.

Chỉ biết sau khi ông đến, ông đứng ngoài cửa rất lâu, nhưng không nói gì.

Chuyện bên mẹ Quý Vị tôi không dám nói, bà mới xuất viện, tôi không muốn Quý Vị tỉnh lại thấy người thân xảy ra chuyện.

Đêm thứ ba, tôi nhìn sắc mặt Quý Vị ngày càng tái nhợt, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, nỗi đau kìm nén trong lòng không thể chịu đựng thêm nữa.

Tôi bất lực nắm tay hắn tựa vào lông mày khóc nức nở.

"Quý Vị, cậu đã hứa với tôi rồi, không bỏ tôi giữa chừng, sao cậu có thể thất hứa."

"Nếu cậu dám bỏ tôi lần nữa, dù là mấy kiếp tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu."

Quý Vị, tôi sẽ không thực sự không tha thứ cho cậu, nhưng tôi thật sự sẽ lại đi tìm cậu.

Miệng tôi nói những lời cay nghiệt, nhưng lời cầu nguyện trong lòng còn lớn hơn cả giọng nói của tôi.

Khi đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, trái tim tôi lập tức nguội lạnh đi một nửa.

Nhìn Quý Vị nằm trên giường bệnh không chút phản ứng, lòng tôi như bị d.a.o cắt.

Tôi nắm tay hắn, không ngừng nức nở khóc.

Trong làn nước mắt nhòe nhoẹt, tôi đột nhiên thấy ngón tay hắn khẽ động đậy.

Tôi vội vàng lau nước mắt, muốn nhìn cho rõ.

"Quý Vị, cậu nghe thấy tôi nói đúng không?"

Lời còn chưa dứt, ngón tay hắn lại cử động vài cái, nhãn cầu cũng khẽ chuyển động.

Tôi vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra, đứng bên cạnh cầu nguyện.

"Ý thức của bệnh nhân đã rõ ràng hơn trước, thời gian này cậu cứ nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn, xoa bóp tứ chi cho cậu ấy nhiều hơn, nếu bệnh nhân có ý chí kiên định, khả năng tỉnh lại trong hai ba tháng là rất lớn."

Tôi cảm kích nắm tay bác sĩ, từ ngày đó trở đi, tôi mỗi ngày đều đến phòng bệnh nói chuyện và xoa bóp cho Quý Vị.

Tôi mang theo sách truyện đến đọc bên giường Quý Vị, đôi khi tôi đọc đến đâu, lại kể cho hắn nghe về chuyện kiếp trước đến đó.

Lúc này, phản ứng của hắn cũng là rõ ràng nhất.

Có một hôm, tôi mệt mỏi gục xuống giường hắn ngủ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy đỉnh đầu có một lực đè xuống.

Lực này rõ ràng đến mức tim tôi run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn Quý Vị.

Hắn vừa mở miệng, giọng nói đã nghẹn ngào đến mức chỉ có thể từ từ nặn ra từng chữ.

"A Trần, tôi sai rồi, tôi không nên nói không gặp cậu."

Nói rồi, hắn nhìn đầu tôi, hốc mắt ướt đẫm như sắp chảy máu.

"Lúc đó cậu nhất định rất đau, đau hơn cả tôi bây giờ."

Tôi lập tức bật khóc ôm lấy hắn.

Hắn cuối cùng cũng đến gặp tôi rồi.

END.

back top