PHÁT HIỆN HẮN LÀ CÔNG TỬ NHÀ GIÀU, THỢ SỬA XE NHƯ TÔI CHỈ LÀ ĐỒ CHƠI

Chương 19

Tạ Minh.

Em trai ruột của tôi.

Kém tôi một tuổi.

Là đứa con thứ hai mà bố mẹ tôi vội vã sinh ra khi phát hiện cơ thể tôi có điều khác biệt.

Ở cái làng quê nhỏ hẻo lánh đó.

Mọi thứ trong nhà đều lấy Tạ Minh làm trung tâm.

Mặc dù tôi không bị ngược đãi, nhưng trước kỳ thi đại học, bố mẹ vì không muốn tôi tiếp tục tốn tiền đi học, đã nhốt tôi ở nhà, khiến tôi bỏ lỡ kỳ thi.

Cũng vì thế, tôi đã chạy trốn khỏi cái vùng núi đó, và không bao giờ quay lại.

Mãi đến hai năm trước, Tạ Minh vào đại học, đến thành phố lớn rồi báo cảnh sát mới có được thông tin liên lạc của tôi.

Chỉ nói chuyện vài câu đơn giản, sau đó cũng không làm phiền nhau nữa.

Do dự rất lâu.

Tôi vẫn nhấc máy.

"Anh."

Giọng Tạ Minh hơi khàn: "Em đang ở thành phố A, chúng ta có thể gặp nhau được không anh."

Tôi không trả lời cậu ta, hỏi: "Có chuyện gì?"

Bên kia do dự một lúc mới mở lời: "Anh, mẹ bị ung thư dạ dày, cần phải phẫu thuật, còn thiếu chút tiền."

Lời vừa dứt, trong đầu tôi hiện lên một khuôn mặt mệt mỏi.

Dù sao tôi cũng là con ruột bà ấy sinh ra.

Nói không có tình yêu thương là không thể.

Chỉ là chút tình yêu thương ít ỏi đó, đã bị tiêu hao hết trong mười tám năm đầu đời.

Một ngày trước kỳ thi đại học, bố lừa tôi về nhà, nhốt ba ngày.

Khi ra ngoài, mẹ khóc lóc đút tôi ăn, nói xin lỗi tôi.

Bố nói tôi không thể nối dõi tông đường cho ông, cũng không trông mong gì vào việc dùng tôi để đổi lấy tiền sính lễ, như vậy đã là đối xử tử tế với tôi rồi.

Tôi bình tĩnh chấp nhận tất cả.

Cuối cùng, trong cuộc cãi vã giữa Tạ Minh vừa từ nhà ngoại về và bố mẹ.

Tôi dọn đồ bỏ đi.

 

back top