PHÂN HÓA MUỘN : VỢ CỦA ALPHA LÀ OMEGA

Chap 4

Chương 4: Say Rượu (1)

Tình yêu hóa thành dục vọng chiếm hữu như ma quỷ, muốn xé nát con người ta.

1.

“Để ăn mừng quán cà phê chúng ta khai trương tròn năm, cạn ly!!”

Hơn mười chiếc ly rượu đầy ắp mạnh mẽ va chạm phía trên bàn thức ăn phong phú, phát ra âm thanh giòn tan đầy vui vẻ. Bọt khí màu trắng lay động bên thành ly thủy tinh, mang theo cảm xúc kích động chảy xuôi xuống.

“Ha— Sảng khoái!” Dư Tiểu Ngữ nốc một ngụm lớn nước lúa mạch, cảm thán mạnh mẽ.

Mộng Tinh bị không khí náo nhiệt lây nhiễm, khóe miệng vô thức cong lên một độ cung.

“Sao Mộng Tinh không uống thế?” Đồng nghiệp Beta trong quán cà phê dùng khuỷu tay chạm vào anh, “Năm nay doanh thu quán cà phê lại tăng thêm một bậc, công lao của cậu là lớn nhất! Sao có thể không cùng mọi người chúc mừng chứ?”

Quản lý cửa hàng nghe vậy nhất thời không vui: “Đúng vậy Mộng Tinh, nếu không phải hai năm trước cậu đã lao tâm khổ tứ bày mưu tính kế cứu quán cà phê chúng ta trong cơn nguy khó, cửa hàng chúng ta đã không có ngày hôm nay. Năm nay cậu còn sáng chế hình tượng văn hóa riêng cho cửa hàng, mở ra hình thức kinh doanh thẻ bài blind box, giúp chúng ta tăng gấp đôi doanh thu, cậu chính là đại công thần đó! Đến, đến, đến! Tôi kính cậu một ly!”

Đầu ngón tay Mộng Tinh nắm lấy chén rượu, có chút bối rối.

Vết thương tuyến thể sau gáy anh còn chưa lành hẳn, dấu răng Hình Trục để lại lúc nổi cơn điên cho dù đã dán băng dán mấy ngày vẫn thấy rõ. Anh thật sự không dám ăn uống thứ gì khiến vết thương trở nên tệ hơn.

Dư Tiểu Ngữ liếc nhìn anh, kịp thời giải vây: “Tôi nói quản lý, anh tha cho cậu ấy đi, tối nay đối tượng của cậu ấy về, tan cuộc cậu ấy còn phải đi đón cơ mà.”

Mộng Tinh sững sờ.

Không nhắc đến Hình Trục còn đỡ, nhắc đến hắn anh liền nhớ tới nụ hôn hôm đó ở phòng khách, nhiệt độ trên mặt tức khắc tăng vùn vụt.

“Ai da nha sao còn ngại ngùng thế,” Quản lý cửa hàng với vẻ mặt xem náo nhiệt, “Được rồi, uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu! Chúng ta là công dân tốt. Tối nay tôi tạm tha cho cậu, lần sau cậu phải bù lại đấy.”

Mộng Tinh cười cong mày: “Cảm ơn quản lý.”

Quản lý cửa hàng đột nhiên bình tĩnh nhìn anh, yết hầu vô thức lăn lên xuống một cái, rồi sau đó dời tầm mắt, vội vàng rót cho mình một ngụm rượu, giả vờ không để ý vẫy vẫy tay: “Khách khí làm gì, đáng lẽ tôi phải nói cảm ơn mới phải. Mau ăn mau ăn! Đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon!”

Bàn ăn tức khắc lại sôi trào lên, mấy nhân viên cửa hàng thậm chí tự phát chơi đố tay, tiếng ồn ào tràn ngập cả mặt tiền cửa hàng.

Dư Tiểu Ngữ liếc nhìn Mộng Tinh đang yên lặng ăn uống, kìm nén không được sự tò mò, hạ giọng ghé sát hỏi: “Tình hình hai người thế nào, cặp với nhau rồi à?”

“Phụt— Khụ khụ khụ—”

Câu hỏi này của Dư Tiểu Ngữ khiến Mộng Tinh sợ đến mức quá đáng, suýt chút nữa phun hết tôm viên vừa nuốt vào miệng ra ngoài.

Dư Tiểu Ngữ nhanh tay nhanh mắt rút hai tờ khăn giấy đặt trước mặt anh, vẻ mặt thấu hiểu mọi chuyện, tỏ rõ đã hiểu trong lòng: “Tôi biết ngay mà! Hai người có tiến triển từ bao giờ, ngay trong ba ngày đó hả? Còn ly hôn không? Đứa trẻ sẽ theo ai?”

Mộng Tinh hoãn lại hơi thở, cố nén cơn sặc ho lại: “Cậu hiểu lầm rồi...”

“Hiểu lầm? Vậy cậu ngại ngùng cái gì?”

Mộng Tinh nghẹn lại: “Chỉ là... Cảm giác nói như vậy hơi kỳ quái.”

Dư Tiểu Ngữ càng nghi hoặc: “Nói như vậy? Chứ không thì nói thế nào, chồng cậu? Tiên sinh của cậu, vị kia ở nhà cậu?”

Mộng Tinh đỏ bừng mặt, gắp một miếng sườn cừu nướng vừa chín tới đặt vào chén cô: “Mau ăn khi còn nóng.”

Dư Tiểu Ngữ ấn đũa anh xuống, nói với giọng chân tình: “Tôi lại không phải muốn trách cậu, hai người danh chính ngôn thuận đăng ký kết hôn, nếu hắn đối xử tốt với cậu thì tôi càng yên tâm hơn. Cậu không phải không biết, gần đây xảy ra bao nhiêu tin tức ly hôn, bạo lực gia đình giữa Alpha và Beta lúc đầu còn tình đầu ý hợp. Mỗi lần nhìn thấy tôi đều rất lo lắng cho cậu.”

Mộng Tinh nhìn Dư Tiểu Ngữ, ánh mắt lấp lánh, khẽ nói: “Cảm ơn cậu, Tiểu Ngữ.”

“Hại, nói gì chứ, chúng ta quen nhau lâu như vậy, còn khách sáo chuyện này sao? Mau ăn đi, không lát nữa lại phải lên giường giảm hai lạng thịt.”

“…………”

Tuy lời nói không thô thiển, nhưng cách nói này cũng quá thẳng thừng.

Mộng Tinh hoàn toàn không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể im lặng ăn những món còn nóng hổi.

Liên hoan tiến hành được một nửa, đột nhiên có người lấy ra một bộ thẻ bài đề nghị: “Hay là chơi Thật Lòng Hay Thử Thách đi?”

Dư Tiểu Ngữ nghe xong tức khắc lộ vẻ ghét bỏ: “Trời ơi, trò chơi từ bao nhiêu năm trước rồi, cậu còn lôi ra chơi? Tôi là người đầu tiên... Hai tay tán thành!”

“Dư Tiểu Ngữ cậu trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”

“Người không vì chuyện phiếm, trời tru đất diệt. Mau! Chia bài!”

“Mộng Tinh có muốn tham gia cùng không?”

Bàn ăn bỗng chốc yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về Mộng Tinh đang tự nhét mình thành chú hamster nhỏ.

Hamster nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu, nuốt đồ ăn trong miệng xuống ba lần hai lượt: “... Có thể.”

“Nói trước nha, lần này chúng ta trộn thẻ Thật Lòng và thẻ Thử Thách lại với nhau, rút ngẫu nhiên. Nếu không nói sự thật hoặc không hoàn thành thử thách thì phải chịu phạt rượu nha! Đương nhiên, Mộng Tinh có thể dùng nước ngọt có ga thay thế, mọi người có ý kiến gì không?”

Mọi người nhao nhao lắc đầu: “Mau mau mau, mau bắt đầu!”

“Chờ một chút,” Mộng Tinh nhíu mày, “Chỉ có tôi uống nước ngọt có phải không công bằng lắm không?”

“Nhưng cậu không phải...”

“Không sao, có tài xế rồi.”

“Vậy cậu cũng phải uống ít thôi, không say đến bất tỉnh nhân sự thì đối tượng của cậu trách tội chúng ta làm sao bây giờ, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.” Dư Tiểu Ngữ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nháy mắt cười híp mí với Mộng Tinh.

“…………”

“Vậy quyết định như thế!”

Người kia nhanh nhẹn dọn ra chiếc đĩa quay lớn không dùng đến từ hoạt động bốc thăm trúng thưởng lần trước trong kho hàng, nhanh chóng viết tên mọi người lên từng ô vuông, lại trước mặt họ xào bộ thẻ bài một cách trôi chảy, đẹp mắt, lóa cả mắt.

Bang!Bá!

Các thẻ bài được trải đều trên mặt bàn, phân bố đẹp đến kinh ngạc, giống như trình độ chỉ có thể có ở người làm bánh quẩy 20 năm.

Tiểu Kỳ, nhân viên cửa hàng, đắc ý xoay một vòng tay dưới sự tán dương của mọi người, cúi chào theo kiểu hoàng tử, trông như một con công xòe đuôi.

Hắn hưng phấn xoa xoa tay: “Vậy tôi bắt đầu đây!!”

Tất cả mọi người yên lặng, không chớp mắt nhìn chằm chằm kim đồng hồ trên chiếc mâm tròn đỏ trắng xen kẽ, sợ trở thành chú cừu non bị thịt đầu tiên.

Đĩa quay bị ném mạnh, trục quay điên cuồng vận chuyển. Chữ viết trên đĩa quay di chuyển nhanh chóng, trở thành một vệt tàn ảnh.

Sau đó tốc độ dần dần chậm lại, kim đồng hồ mỗi lần lướt qua một cái tên là có thể tạo thành một lần tim ngừng đập ngắn ngủi.

“Đát!”

Mâm tròn ngừng quay, kim đồng hồ không lệch chút nào chỉ về phía chú cừu bị thịt đầu tiên — Quản lý cửa hàng.

Một người tim ngừng đập đổi lấy một đám người hưng phấn reo hò nhảy múa!

“Quản lý đại nhân, xin mời ~” Tiểu Kỳ cúi người như người hầu, đưa tay về phía chồng thẻ bài.

Quản lý lộ vẻ khó xử, vài giây sau dứt khoát thấy chết không sờn, nhắm mắt ngẫu nhiên rút một tấm thẻ từ bên cạnh.

Thẻ bài được lật mặt, trên đó viết rõ ràng ba chữ lớn “Thật Lòng”.

Tiểu Kỳ nhe răng cười xấu xa, lớn tiếng đọc nội dung trên thẻ bài: “Thật Lòng — Hiện trường có người cậu thích không! Quản lý, thành thật khai báo đi, cô đơn nhiều năm như vậy, không thể nào không có một lần động lòng nào chứ!”

Quản lý lườm hắn một cái, vẻ mặt “Chỉ có cậu là nói nhiều”.

“Ai, ai, ai, có phải không muốn trả lời không, không muốn trả lời thì uống rượu nha!”

Quản lý đảo mắt qua mọi người trên bàn, ánh mắt dừng lại ở một vị trí nào đó rất ngắn ngủi, rồi dứt khoát dời đi. Hắn thở dài một tiếng, sầu muộn như người góa vợ: “Có.”

Dư Tiểu Ngữ lập tức dựng thẳng tai nhỏ hóng chuyện: “Là ai là ai!”

Mộng Tinh trầm mặc rũ mi mắt, nhìn chằm chằm bọt khí đang từ từ nổi lên trong nước ngọt, cũng không tính tham gia vào cuộc buôn chuyện này.

Quản lý há miệng, sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Các cậu đây là một câu hỏi khác, tôi không trả lời!”

Tiểu Kỳ theo bản năng thốt ra một câu: “Hải nha, không mắc bẫy.”

Giây tiếp theo liền nhận được một cú đá yêu thương từ Quản lý.

Sau một hồi ồn ào náo loạn, đĩa quay lại lần nữa xoay tròn.

Và chú cừu bị thịt thứ hai, tên là Mộng Tinh.

Mộng Tinh vô cùng thản nhiên để Tiểu Kỳ rút thẻ thay mình, kết quả vận may vô cùng tồi tệ lại rút trúng một tấm thẻ Thử Thách “Hôn môi khách quý nam vị trí thứ nhất bên tay phải”.

Tuy rằng vị nhân viên cửa hàng này cũng là Beta, nhưng anh chung quy đã là người có chồng, nhiệm vụ này vẫn không có cách nào hoàn thành.

Anh cũng không từ chối, tuân theo quy tắc chịu phạt uống xong một ly rượu lạnh kết thúc vòng này.

Nhưng điều không ngờ tới là, mấy vòng tiếp theo như thể đặc biệt ưu ái tên anh, mười lần có năm lần đều dừng lại giữa những nét bút kia.

Mộng Tinh không chê phiền phức để Tiểu Kỳ làm thay.

Mà vận may của Tiểu Kỳ cũng không chê phiền phức mà xui xẻo đến mức không chịu nổi, hết lần này đến lần khác rút trúng thẻ Thử Thách, không thì hôn lưỡi thì ôm một phút.

Mọi người đều biết, Beta có đối tượng Alpha kiêng kỵ nhất là bị dính mùi lạ.

Cho dù mối quan hệ của hai người không tốt đến vậy, anh cũng không muốn vì một chút nghi ngờ mà xảy ra cãi vã.

Anh quá sợ cãi vã.

Cho nên Mộng Tinh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lấy rượu làm phạt.

Mấy vòng trôi qua, trên mặt Mộng Tinh hiện rõ một tia men say.

“Cậu còn ổn không?” Dư Tiểu Ngữ đưa cho anh một chén trà nóng.

Mộng Tinh mím môi, cảm thấy mình vẫn ổn.

Khi đĩa quay lại lần nữa dừng lại ở tên Mộng Tinh, mọi người đều bắt đầu thấy đau lòng cho anh.

Dư Tiểu Ngữ bật dậy, ngang tàng chống chân sau lên ghế, đột nhiên đập bàn: “Tôi nói quản lý, cái đĩa quay này anh có gian lận không! Sao mười lần có đến sáu lần là Mộng Tinh vậy? Anh có tư tâm gì hả!”

Quản lý nghi hoặc nghiêng đầu: “Tôi không có mà? Cái đĩa quay này chẳng phải cậu làm sao?”

Ngón trỏ Dư Tiểu Ngữ chỉ vào đối phương tức khắc mất đi dũng khí vênh váo, dao động giữa việc tiếp tục làm bộ làm tịch và “thôi bỏ đi”, run rẩy rụt về.

“Tôi... Phải không? Lâu như vậy rồi, trong lúc chắc chắn bị người ta động tay động chân rồi!”

Một thái độ lý không thẳng nhưng khí vẫn hùng hồn.

Mộng Tinh kéo tay cô, ôn nhu nói: “Không sao, tôi hoàn thành vòng này rồi sẽ rời khỏi nghỉ ngơi một chút. Tiểu Kỳ, cậu rút thay tôi một lần nữa đi.”

“Khoan đã! Không được!” Dư Tiểu Ngữ lại lần nữa lên tiếng, “Vận may cậu ấy quá tệ, đổi người khác! Quản lý, anh lên đi!”

Ánh mắt quản lý nhìn về phía Dư Tiểu Ngữ dường như đang không tiếng động chất vấn: Cậu là quản lý hay tôi là quản lý?

Nhưng vì chiếu cố Mộng Tinh, vị đại công thần này, quản lý vẫn quyết định tự mình ra tay.

Mặt bài lộ ra, lần này rút được, là “Thật Lòng”.

Nhưng hình thức lại có chút khác biệt, thẻ bài yêu cầu lần này cần khách quý vị trí thứ hai bên tay trái đưa ra một câu hỏi xảo quyệt về tình cảm, trả lời câu hỏi này mới tính hoàn thành nhiệm vụ.

Vị nhân viên cửa hàng kia hiển nhiên không nghĩ tới mình còn có thể tham gia phần của người khác. Cô vắt óc suy nghĩ, dưới sự bày mưu tính kế và ồn ào của một đám người, quyết định đưa ra một câu chuyện phiếm mà mọi người đều muốn biết — “Xin hỏi, cậu có yêu thích quá chồng hiện tại của mình không?”

Trong quán cà phê đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, hơn mười ánh mắt hình thành đèn pha vô hình chiếu thẳng vào người Mộng Tinh.

Anh nắm chặt chén rượu đến mức khớp xương trắng bệch. Vài giây im lặng ngắn ngủi bị kéo dài vô hạn, dài như kim chỉ vá những mảnh ký ức tàn lụi, đã thấy rõ, nhưng vô dụng.

“Tôi...”

Cùng khoảnh khắc Mộng Tinh trả lời, một tiếng “Két” khẽ vang lên, cửa kính quán cà phê bị người đến đẩy ra, cuốn không khí bên ngoài đi vào phá tan sự im lặng đó.

Quản lý quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông mặc áo gió dài màu đen, theo bản năng đuổi khách: “Xin lỗi chúng tôi tối nay đóng cửa rồi.”

Ánh mắt người đàn ông thẳng thừng dừng lại trên người Beta hơi say: “Tôi đến đón Mộng Tinh về nhà.”

back top