PHÂN HÓA MUỘN : VỢ CỦA ALPHA LÀ OMEGA

Chap 37

Chương 37: Người Giải Oan (8) “Em không thể có chút chiếm hữu dục nào với tôi sao?…”


Ánh sáng nhạt ban mai xuyên qua tấm kính chiếu vào, làn gió lạnh cuốn qua hòa tan mùi tin tức tố quyện lại trong phòng thuê.

Sự thay đổi rất nhỏ đánh thức Omega đang nằm trên giường. Mộng Tinh mệt mỏi mở mắt, quay đầu phát hiện bên cạnh đã không còn thân ảnh của người kia. Đồng hồ treo tường trên tường cũng chỉ mới điểm 7 giờ, còn sớm so với thời gian tái khám.

Anh duỗi người, sau đó kiên quyết cuộn mình lại vào chăn ngủ bù.

Tối qua sau khi rời khỏi Khách sạn Sóng Gợn, Mộng Tinh vốn tưởng rằng Hình Trục sẽ đưa anh về rồi một mình quay về biệt thự. Dù sao môi trường sống trong phòng thuê xa xa không thể sánh bằng căn biệt thự hoàn toàn được thiết kế riêng theo thói quen sinh hoạt của Hình Trục, chỉ riêng chiếc giường này đã không đủ rộng để Alpha gần 1 mét 9 duỗi thẳng người.

Nhưng vạn lần không ngờ, Alpha lại lần nữa tái diễn màn kịch giống buổi sáng—ngủ lại, hơn nữa còn lấy danh nghĩa “sống riêng không có lợi cho sự hài hòa của đời sống hôn nhân vợ chồng.”

Đến cuối cùng, khi mơ màng bị Alpha ôm vào lòng nằm trên chiếc giường đơn rộng chưa đến 1 mét 5 này, Mộng Tinh thẳng thắn cảm thấy một trận vô ngữ.

Alpha nhất quyết dính lấy nhau sống trong căn phòng thuê này, vậy mục đích anh dọn ra là gì?

Ngoài sự vô ngữ ra, anh còn lo sợ cả đêm Alpha có ngủ không yên giấc, rồi nửa đêm nổi cáu một cái sẽ mạnh mẽ mang anh về biệt thự. Mộng Tinh cảm thấy đây quả thật là chuyện Hình Trục có thể làm…

May mắn là cả hai đều đủ mệt mỏi, nằm xuống không lâu liền đi vào giấc ngủ sâu, chuyện anh lo lắng cũng không xảy ra.

Mùi tin tức tố bạc hà còn sót lại trên chăn hít vào phổi, thả lỏng tinh thần anh rất nhiều, cùng với tiếng lách cách vô tiết tấu thỉnh thoảng vang lên từ nhà bếp mang đầy hơi thở pháo hoa, ru ngủ đến mức khiến người ta lơ mơ muốn ngủ.

Ngay lúc Mộng Tinh sắp sửa lại lần nữa chìm vào giấc mơ đẹp, anh đột nhiên mở to hai mắt, chợt ý thức được một chuyện đáng sợ—

Nhà bếp,

Hình Trục?!!

Hai từ ngữ hoàn toàn không có khả năng tổ hợp cùng nhau như thiên tai giáng xuống, anh một giây xoay người xuống giường, chân trần chạy ra ngoài.

Cửa phòng khoảnh khắc bị mở ra, một bản giao hưởng kim loại hỗn loạn và phong phú hơn lúc nãy rót vào tai, mùi khói khét nồng nặc cũng cùng lúc tước đoạt không gian hô hấp.

Anh chạy đến cửa sổ sát đất của nhà bếp, xuyên qua làn khói miễn cưỡng thấy một ngọn lửa chập chờn, cùng với một bóng người cao lớn, nhưng đang luống cuống tay chân ném “bàng” một tiếng nắp nồi, rồi lùi lại hai bước duỗi dài cánh tay dùng muỗng xới cơm vô cùng cẩn thận đâm chọc vào.

Chiếc muỗng xới cơm kia trong tay Alpha cứ như một thanh kiếm, nhưng lại là thanh mộc kiếm mini và yếu ớt duy nhất có thể lựa chọn trong tình huống bất đắc dĩ…

Mộng Tinh nhìn thấy cảnh tượng khói đặc tràn ngập này trợn mắt há hốc mồm ngẩn ngơ ước chừng hai giây, mới hoàn toàn phản ứng lại. Anh “Hô” một tiếng kéo ra cánh cửa sát đất kia, dứt khoát đẩy Alpha ra tắt đi mồi lửa bếp, dùng giẻ lau ướt bao trùm lên chiếc nồi đang không ngừng bốc khói đen, mới miễn cưỡng ngăn lại khả năng đội phòng cháy chữa cháy xuất động.

Khói đặc cuồn cuộn bắt được không gian phân tán lớn hơn, chạy trốn tứ tung ra ngoài, không muốn dừng lại một giây nào trong căn bếp nhỏ hẹp này.

Khói đen tan đi, chiếc chảo sắt bị thiêu đỏ “tư lạp bùm” hạ nhiệt độ, cứ như đang cảm ơn Mộng Tinh đã cứu mạng nó.

Mộng Tinh quay đầu nhìn về phía Alpha thân hình cường tráng nhưng ánh mắt không ngừng né tránh, tức giận nói: “Cho dù muốn tôi về biệt thự cũng không cần phải nổ tung nhà bếp của chủ nhà chứ?”

Sao anh lại quên mất rằng muốn anh trở lại biệt thự, ngoài phương thức trực tiếp, còn có thể có phương thức gián tiếp…

Alpha ho nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ muốn làm bữa sáng thôi, không phải cố ý.”

Mộng Tinh quét mắt nhìn mớ hỗn độn này, dụng cụ nấu ăn cùng củi gạo mắm muối bên trong nhà bếp đều là do chủ nhà thấy anh đến vội vàng chuẩn bị sẵn vì nghĩ anh chỉ có một mình. Hiện tại thì hay rồi, Hình Trục trực tiếp làm hỏng lòng tốt của người khác.

Alpha lặng lẽ cởi giày của mình, vừa nhướn mi quan sát thần sắc Mộng Tinh vừa chậm rãi lùi đến bên chân anh, cẩn thận đến mức giống như một đứa trẻ phạm lỗi cố gắng lấy lòng: “Em mau mang giày vào, ở đây không có thảm, dễ bị cảm lạnh.”

Mộng Tinh có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn mang giày vào: “Hình tổng không có nhận thức rõ ràng về trình độ nấu ăn của mình sao?”

“Tôi nghĩ dựa theo giáo trình hẳn là rất dễ dàng.”

“Không có giáo trình nào dạy người ta nổ tung nhà bếp.”

Mộng Tinh đẩy Alpha ra, đem nồi bắt xuống một bên tiếp tục hạ nhiệt độ, bắt tay thu dọn những vết dầu bắn đầy tường, đầy bệ bếp. Anh ngước mắt lên nhìn, bức tường cũng bị hun đen một góc, công việc dọn dẹp quả thực không nhỏ…

Hình Trục mang giày lần nữa đi vào nhà bếp, tiếp nhận giẻ lau trong tay Mộng Tinh ủy khuất nói: “Tôi thật sự dựa theo giáo trình làm, dầu nóng, đánh trứng gà, cách một lát rồi mới lật.”

“Anh cách một lát là cách bao lâu?”

“Tôi còn chưa đánh xong trứng gà.”

“Cái gì?”

“Tôi xem khu bình luận của video kia nói nồi nóng một chút chiên trứng gà không dễ dính nồi, nhưng tôi không biết chính xác bao lâu là đủ nóng, nên đã đun lâu hơn một chút… Sau đó dầu đổ vào liền… ngay lập tức nổi lửa.”

Alpha xấu hổ sờ sờ chóp mũi, càng nói càng chột dạ.

Mộng Tinh hiếm hoi có khoảnh khắc khóe miệng muốn run rẩy, anh nhắm mắt lại khẽ giọng cảnh cáo: “Hình tổng lần sau tránh xa chuyện ‘nấu cơm’ một chút.”

Việc này quá cần kinh nghiệm, chưa chắc lần sau Hình Trục đốt nhà xong mà vẫn chưa học được nấu cơm đâu.

Hình Trục còn muốn cãi lại điều gì, cửa phòng bị gõ vang lên.

Mộng Tinh dùng ánh mắt “mệnh lệnh” Alpha tiếp tục dọn dẹp, sau đó chạy nhanh ra mở cửa. Anh nhìn qua mắt mèo thấy Hách Tình đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt khẩn trương, khớp xương nắm chặt điện thoại trắng bệch.

Bên cạnh cô còn đứng một người đàn ông cao hơn cô không ít, vẻ non nớt trên mặt vẫn còn, nhìn qua vẫn là học sinh.

Anh giật mình, sau đó kéo cửa lớn ra đối diện với chủ nhà căn phòng này.

Khoảnh khắc cửa mở, anh bất chợt thấy rõ màn hình điện thoại Hách Tình đang dừng ở ba con số, giao diện chỉ còn thiếu một nút ấn là bấm gọi.

Hách Tình vừa thấy Mộng Tinh an toàn không hề hấn gì xuất hiện trước mặt cô, trái tim đang treo ngược rơi xuống hơn nửa. Cô đánh giá Mộng Tinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tôi ngửi thấy trong phòng cậu bay ra một mùi khói khét.”

Mộng Tinh hơi cúi đầu, tránh ánh mắt của người đàn ông bên cạnh: “Xin lỗi Hách tỷ… Nhất thời không để ý, không cẩn thận làm hỏng nồi của chị.”

“Người không sao chứ?”

“Không sao, không sao, chỉ là tình huống nhà bếp có chút… không mấy lạc quan. Chị xem cần bồi thường bao nhiêu, tôi sẽ chi trả.”

Ánh mắt Hách Tình xuyên qua Mộng Tinh nhìn vào trong phòng, nhìn thấy Alpha hôm qua đã gặp đang ra sức thu dọn nhà bếp. Khói trắng bay lên đỉnh phòng còn chưa tan hết, nhưng tổng thể nhìn quả thật không có nguy hiểm đến tính mạng. Cô nhẹ nhàng thở ra: “Người không sao là được rồi. Cậu có thể xử lý được không? Cần thêm một người giúp đỡ không?”

Mộng Tinh liếc nhìn người đàn ông khác, vội xua tay nói: “Không cần, không cần! Cảm ơn Hách tỷ, chị yên tâm đi làm đi, tôi tự mình có thể lo được.”

Hách Tình lúc này đã thay một bộ công phục, rõ ràng là chuẩn bị đi làm nhưng bị tình huống bên này kéo dài thời gian ra cửa.

“Tôi có thể vào giúp, miễn phí.”

Người đàn ông vẫn im lặng nãy giờ đã mở miệng, lông mày anh ta hơi cong lộ ra hàm răng trắng tinh, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộng Tinh đảo lên xuống.

Mộng Tinh trong ánh mắt chăm chú này không biết theo ai, trực giác đối phương dường như hiểu lầm điều gì đó. Nửa giây sau anh khách khí uyển chuyển từ chối nói: “Rất cảm ơn cậu, nhưng tôi tự mình có thể xử lý tốt, thật xin lỗi sáng sớm đã làm phiền hai người.”

Người đàn ông cũng không níu kéo, gật đầu chấp nhận, nhưng lát sau từ phía sau lấy ra một túi nhỏ đưa cho Mộng Tinh: “Đây là bánh cookie tôi làm sáng nay, chia cho hàng xóm một ít, anh cũng nếm thử đi?”

Mộng Tinh bất lực liếc nhìn Hách Tình.

Đối phương cất điện thoại, đáy mắt lóe lên một tia phiền chán, nhưng không phải hướng về anh.

“Đây là em trai tôi, biết tôi muốn đến xem tình hình của cậu, nó cũng đòi tới đưa bánh quy.”

Mộng Tinh thấy hai người có mối quan hệ này, cũng không tiện từ chối, chỉ có thể cẩn thận đưa tay nhận lấy túi bánh quy.

Nụ cười trên mặt người đàn ông càng sâu, ánh mắt thẳng thắn dừng lại trên mặt anh.

Hách Tình do dự một thoáng, vẫn không nhịn được hỏi: “Bạn đời của cậu… anh ấy an toàn chứ?”

Người đàn ông nghe vậy vẻ mặt cứng đờ tại chỗ.

Mộng Tinh ngây người vài giây, nhanh chóng phản ứng lại mục đích của Hách Tình, hơn nữa đối phương còn có định kiến nhất định trong lòng vì đã từng gặp Hình Trục. Anh bất đắc dĩ cười nói: “An toàn, chỉ là có chút không biết nấu cơm lắm. Hách tỷ chị yên tâm đi, tôi sẽ không để anh ấy động vào đồ trong bếp nữa.”

Hách Tình thấy thế cũng chỉ có thể liên tục xác nhận anh không có vấn đề an toàn, sau đó dứt khoát kéo người đàn ông xoay người đi xuống lầu.

Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất, Mộng Tinh mới đóng cửa lại.

Anh quay đầu nhìn thấy Alpha không biết từ lúc nào đã đi tới sau cánh cửa, lúc này đang khoanh tay dựa vào tường, vẻ mặt vô cùng khó chịu và bị đè nén mà oán giận nói: “Trước kia tôi luôn cảm thấy em đối xử với ai cũng tốt, tựa như mặt trời vô tư. Tôi nghĩ cho dù ánh mặt trời này chỉ một chút chiếu vào người tôi, tôi cũng có thể thấy đủ. Nhưng bây giờ tôi không nghĩ như vậy nữa…”

Mộng Tinh không hiểu, nghi hoặc nghiêng đầu: “Cảm thấy gì?”

Hình Trục thở dài một tiếng: “Nếu toàn bộ ánh mặt trời của em chỉ chiếu vào người tôi thì tốt rồi.”

Từ nhà cũ đi ra, Hình Trục vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này dường như tồn tại một điều gì đó không đúng. Nhưng hắn đã rất lâu không thể lý giải ra được một chút dị thường nào từ trận hỗn loạn có thể so với cuộc tập kích kia.

Cho đến hôm nay lại gặp phải tình huống tương tự, hắn mới phản ứng lại. Phản ứng của Mộng Tinh khi đối diện với tình cảm người khác bày tỏ đều bình thản như nước, không thân mật cũng không chán ghét. Bất kể đối phương là ai, có liên quan đến lợi ích bản thân hay không, ngoài quyết sách sinh tử ra, anh đều lặng lẽ tránh xa.

Cho dù Tề Tư Diễn muốn dùng tin tức tố dẫn dắt anh tiến vào kỳ nhạy cảm, Mộng Tinh lúc đó cũng chỉ là bình tĩnh làm một người ngoài cuộc, không hề biểu hiện bất cứ chút không vui nào. Sự cãi vã tiếp theo với hắn dường như cũng chú trọng hơn vào sự thiếu hụt giá trị lợi dụng của bản thân, cảm giác bất an có khả năng bị vứt bỏ bất cứ lúc nào gây ra, chứ không phải là cảm giác bất an vì người thuộc về mình có khả năng thuộc sở hữu của người khác.

Hắn dùng đầu ngón tay chọc chọc mặt Omega, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp: “Mộng Tinh, em không thể có chút chiếm hữu dục nào với tôi sao? Cho dù chỉ một chút?”

Nhưng Mộng Tinh rốt cuộc không biết thuật đọc tâm, anh không có cách nào lĩnh hội được ý nghĩa những lời Hình Trục nói. Anh vẫn còn tiêu hóa hai giây không ngộ ra được căn nguyên, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Alpha không được đáp lại quay người tiếp tục xử lý mớ hỗn độn nhà bếp.

Hình Trục sau đó toàn bộ quá trình đều có chút áp suất thấp, không biết đang suy nghĩ điều gì, vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi hai người đến Bệnh viện RL.

Mộng Tinh trước khi xuống xe khẽ giọng hỏi: “Anh muốn lên cùng không?”

“Tôi đợi em ở đây đi.”

Alpha vẫn có hỏi có đáp, không giống tức giận, cũng không giống không tức giận.

Mộng Tinh không nắm bắt được cảm xúc Alpha, chỉ có thể căn cứ vào câu trả lời của đối phương mà làm. Anh đáp “Được” rồi đẩy cửa xuống xe, một mình lên phòng khám.

Ngoài dự đoán là, khi Mộng Tinh đến, phòng khám của Lương La lại đóng cửa. Anh nhìn đồng hồ, xác nhận hiện tại đúng là thời điểm mình đã hẹn trước.

Nhưng không lâu sau, cửa liền được kéo ra từ bên trong.

Càng ngoài dự đoán hơn là, người bước ra, là Trần Liên Niên.

Đối phương rõ ràng cũng ngây người vài giây, sau đó kéo lên khóe miệng gượng gạo chào hỏi: “Sao chỉ có cậu? Hình Trục đâu?”

“Ở dưới lầu.” Anh nắm chặt sổ khám bệnh trong tay, không tự nhiên hỏi lại: “Cậu tới gặp bác sĩ?”

back top