PHÂN HÓA MUỘN : VỢ CỦA ALPHA LÀ OMEGA

Chap 14

Chương 14: Chẩn Đoán Chính Xác (2)

"Ngươi tránh ra! Ngươi đối ta không tốt! Ta không nghĩ muốn..."


Hình Trục vừa dứt lời, không khí liền tĩnh lặng đến mức như thể hai người bị ép vào chân không.

Tư duy của Mộng Tinh "Oanh" một tiếng nổ tung thành khoảng trống, rất lâu sau anh mới yếu ớt nặn ra một câu: “Cái... gì? Thuốc tránh thai?!”

Anh đương nhiên không quên buổi tối hôm đó hai người đã lăn lộn cùng nhau như thế nào, nhưng lúc đó anh vì trạng thái mất kiểm soát dị thường của Alpha mà rơi vào nỗi sợ hãi tột độ, thế mà hoàn toàn không ý thức được sự thiếu sót ở phương diện này.

Mà trùng hợp, những loại thuốc liên quan đến tránh thai là thứ mà bản thân anh là Beta không cần tìm hiểu nhất, giữa sự sai sót bất ngờ đó đã tạo ra một khoảng cách thông tin rất lớn.

Nhưng đây không phải là lý do để anh bị giấu giếm.

Mộng Tinh không chớp mắt nhìn chằm chằm Hình Trục, cố gắng chờ đợi một lời giải thích hợp lý.

Ánh mắt hung ác của Hình Trục muốn xé anh ra nuốt vào bụng đêm đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, thậm chí có một khoảnh khắc khiến anh đau đến mức dường như đang gặp phải tai họa ngập đầu, tay chân hoàn toàn không kiểm soát được mà cuộn tròn.

Sau này anh mới biết, đó là kết thúc.

Hình Trục cho dù trải qua kỳ phát tình, cũng không hề chạm vào khoang cơ thể khô quắt của anh.

Nhưng buổi tối đó lại bất thường mà chấp nhất, không hề nghĩ đến việc buông tha anh, Beta đáng thương này.

Hình Trục ho nhẹ một tiếng, cố gắng hạ giọng: “Chuyện đêm đó xảy ra đột ngột dẫn đến không mang theo bao cao su, đích xác là trách nhiệm của tôi. Tuy nói tỷ lệ Beta mang thai cũng không lớn lắm, nhưng vẫn có xác suất... Tôi không thể để em mạo hiểm.”

“Cho nên...” Mộng Tinh nhìn ánh mắt mờ mịt ủy khuất của Hình Trục trong bóng tối, “Hình Tổng vì lòng tự trọng của mình, liền chọn cách nói dối giấu giếm tôi, một công cụ người này? Vậy sự quan tâm Hình Tổng thể hiện ra với tôi mấy ngày nay, cũng chỉ vì lòng có áy náy, mà không phải có tình cảm yêu thích gì với tôi, đúng không?”

Hình Trục im lặng mím chặt môi mỏng thành một đường thẳng. Bộ dạng ủy khuất của Mộng Tinh hắn cũng từng thấy qua nhiều năm trước, vào lúc hắn không cẩn thận hủy hoại tác phẩm của đối phương, sau đó giữa cuộc nói chuyện thì bị Diêu Âm phát hiện mà dẫn đến sự mắng chửi.

Lời chỉ trích đổ ập xuống giống như cái dùi, tất cả đều dừng lại trên người Mộng Tinh, mà là Tiểu thiếu gia nhà họ Mộng, ngay cả sự ủy khuất cũng chỉ dám biểu hiện ra ngoài thông qua đầu ngón tay nắm chặt góc áo một cách cẩn thận.

Hình Trục rũ mắt: “Xin lỗi, là tôi sai. Nhưng tôi...”

“Cũng phải, Hình Tổng ở địa vị cao đã sớm quen hưởng thụ cuộc sống cao quý được người kính ngưỡng, làm sao sẽ nghĩ đến việc chiếu cố ý tưởng của người khác.” Mộng Tinh trào phúng cười một tiếng, “Vậy tôi có thể nhờ Hình Tổng một chuyện không?”

“... Em nói.”

“Hình Tổng về sau đều không cần diễn kịch trước mặt tôi, khôi phục thành trạng thái sinh hoạt ban đầu của chúng ta, nên làm gì thì làm, được không?”

“...”

Nếu điều kiện tiên quyết để ăn đồ ngọt nhất định phải trải qua khổ sở, thì anh tình nguyện cả đời này không chạm vào.

Những ngày tháng trước khi kết hôn với Hình Trục đã đủ khổ, hiện tại cho dù mọi thứ bình đạm như nước, anh cũng có thể nếm ra được vị ngọt. Không cần thiết vì một chút ngon ngọt, lần nữa thân mình vào bể khổ.

Sự im lặng hòa tan trong sự đối diện của hai người và một chữ “Được” rơi xuống, tí tách tí tách làm ướt lẫn nhau, kéo dài mãi, thẳng đến khi quay trở lại căn biệt thự quen thuộc kia.

Sau khi khóa cửa thông minh đóng lại, một đoạn nhạc vang lên, trong sự yên tĩnh đặc biệt đột ngột, quỷ dị làm bầu không khí giữa hai người càng tiến thêm một bước lâm vào trạng thái đóng băng.

Ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.

Nhưng Mộng Tinh có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Hình Trục dừng lại trên người mình.

Anh cẩn thận vòng qua vết thương đặt túi xách xuống, lại do dự chậm rãi thay dép lê đi trong nhà.

Mộng Tinh đang rối rắm có nên nói tiếng ngủ ngon với đối phương không, thì Alpha thế mà ở khoảnh khắc anh ngẩng đầu đã chắn trước mặt anh.

“Hình... Ngô...!”

Tiếng kinh hô bị nghẹn lại trong cổ họng, anh bị thân hình đối phương đè nặng từng bước lùi về sau, gáy đâm thật sự vào lòng bàn tay được lót sẵn trên ván cửa.

Anh hai tay chống ở vai đối phương cố gắng đẩy ra, nhưng cánh tay Alpha khóa chặt eo anh, khiến anh không thể động đậy, đẩy ngược lại làm vị trí không thể nói càng thêm chặt chẽ dán vào nhau.

Môi mỏng nóng rực tiếp xúc chặt chẽ với anh hôn đến có chút không hề kết cấu, ẩn ẩn làm Mộng Tinh có chút luống cuống, thêm vào đó là vô lực chống đỡ.

Rốt cuộc khi đối phương lại một lần giống thường lui tới phải dùng răng nanh sắc nhọn gặm cắn anh, anh dùng hết sức lực nửa người trên đột nhiên nghiêng đầu đi.

Răng nanh trên đôi môi hồng / sưng vẽ ra một vết thương rất nhỏ, máu mang theo độ ấm toát ra thành giọt, ngược lại làm người da thịt trắng nõn nhìn qua càng thêm tú sắc khả xan (xinh đẹp đáng ghen tị).

Đúng vậy, tú sắc khả xan...

Hầu kết Hình Trục theo bản năng lăn lộn, cúi đầu liền sắp lại lần nữa hôn lên, nhưng lại sát dừng lại giữa đường khi nhìn thấy hai mắt Mộng Tinh đỏ bừng.

Nước mắt nóng bỏng từng giọt rơi xuống, bỏng rát khiến trái tim hắn đau nhói.

“Xin lỗi.”

Giọng Hình Trục có chút khàn khàn.

Đổi lại bình thường, đây có lẽ là âm điệu rất làm người say mê.

Nhưng Mộng Tinh chỉ cảm thấy trái tim băng giá, anh cười yếu ớt, một lần nữa ngẩng đầu nhìn thẳng vào Alpha vẫn đang giam cầm anh trong ngực: “Mục đích của Hình Tổng rốt cuộc là gì? Tôi trong mắt Hình Tổng thật sự liền giống như ở nhà họ Mộng, vậy không có nhân quyền sao?”

“Tôi không có mục đích gì,” Ngón tay cái Hình Trục nhẹ nhàng lau đi nước mắt anh, nghiêm túc đem người trong lòng ngực chiếu vào trong mắt mình, “Không phải Phu nhân nói cho tôi không cần diễn kịch sao?”

Mộng Tinh nhíu mày, suy tư logic của những lời này.

“Không hiểu sao? Giả vờ cao lãnh nghiêm túc trước mặt em, chẳng qua là sợ hãi em sẽ hồi tưởng lại chuyện nhà họ Mộng và vạn thông phòng, mâu thuẫn giao lưu với tôi, Alpha này. Tôi không muốn cả đời này kết hôn với em mà ngay cả một câu cũng không thể nói.” Hắn dừng một chút, mềm nhẹ vuốt ve cằm Mộng Tinh, “Đêm đó tuy rằng sau khi mất đi lý trí có chút ký ức mơ hồ, nhưng tất cả tình cảm tôi dành cho em, đều là sự thật, không phải nói dối, không phải tùy tiện chơi đùa, không phải để lừa gạt em đồng ý trở thành công cụ phát tiết kỳ phát tình của tôi.”

Mộng Tinh kháng cự tránh thoát lòng bàn tay Alpha: “Sao nào, tôi nên đội ơn sao?”

“Không đúng,” Hình Trục nhẹ nhàng hôn lên giọt máu vừa rơi xuống, “Em nên rộng mở vòng tay tiếp nhận tình cảm mà em nên có, xứng đáng có được.”

“...”

Cả người Mộng Tinh cứng đờ, vội vàng cúi đầu bị mái tóc đen hơi dài che khuất tất cả tầm mắt.

Anh hít sâu một lần, đôi tay đặt trên vai Alpha nhẹ nhàng đẩy ra —— lần này dễ như trở bàn tay đẩy ra.

Sự giằng co yên tĩnh chỉ có tiếng vải quần áo ma sát rất nhỏ, cùng với hơi thở bình tĩnh lâu dài ra vẻ không nhẹ không nặng của hai người.

Đầu ngón tay anh gắt gao nhéo góc áo, khớp xương trắng bệch không tự nhiên.

Một lúc lâu, Mộng Tinh mới lùi lại một bước, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Sau đó quyết đoán rời đi góc ái muội này.


Nhưng mà, ban đêm khó an.

Mộng Tinh sau khi tắm rửa vệ sinh đánh răng, nằm trên giường buồn ngủ hoàn toàn không có, ánh mắt anh nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc lại tự động lặp lại tua lại tất cả những gì vừa xảy ra. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa vết thương khóe môi, sự đau đớn rất nhỏ không những không làm anh tỉnh táo hơn, ngược lại lâm vào một mảnh khô nóng.

Anh có chút khó chịu cuốn mình vào trong chăn, đơn giản nhắm chặt hai mắt cưỡng chế mình đi vào giấc ngủ.

Nhưng không như mong muốn, càng như vậy liền càng khó đi vào giấc ngủ.

Hơn nữa anh còn cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang dần dần tăng cao.

Vật lộn gần nửa giờ, anh rốt cuộc ý thức được mình có lẽ đã sốt.

Dư Tiểu Ngữ trước khi ngủ đã gửi cho anh một tin nhắn, dặn dò anh nghỉ ngơi không đủ dẫn đến miễn dịch lực giảm xuống liền dễ dàng gây ra sốt cao, bảo anh nên chú ý hơn.

Anh nhìn thấy lúc đó cũng chỉ mơ hồ đáp lại sẽ tự chăm sóc bản thân tốt, lại không nghĩ rằng thật sự ứng nghiệm.

Nhưng thuốc thường dùng được người hầu dọn dẹp ở phòng khách, anh chỉ có thể chống đỡ cái đầu hôn mê chậm rãi xoay người ngồi dậy.

Nhưng mà khi hai chân chạm đất, anh mới ý thức được tình huống còn tệ hơn mình nghĩ —— anh vừa mới dùng hai chân chống đỡ bản thân dậy, giây tiếp theo cơ thể liền theo tầm mắt choáng váng “Rầm” ngã xuống đất.

Thậm chí tư duy còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa mở mắt, trước mặt chính là sàn nhà lạnh lẽo.

Tiếng bước chân vội vã từ xa tới gần, tiếng gọi của người đến trong hai lỗ tai ù ù trở nên hư vô mờ mịt.

Anh mơ hồ cảm giác được động tác của người đến muốn bế anh dừng lại, hai giây sau liền nhanh chóng rời khỏi phòng.

Mộng Tinh có chút vạn niệm câu hôi.

Anh không trách người rời đi.

Anh chỉ ghét bản thân bất lực của mình, ngay cả tự cứu cũng làm không được.

Nhưng người kia rất nhanh lại quay trở về ôm anh lên giường, hai tròng mắt nhìn về phía anh tràn đầy khẩn trương.

“Em thế nào? Có đập vào đâu không?”

Ánh mắt Mộng Tinh thoáng nhìn thấy trên cánh tay Hình Trục có một vết thương nhỏ bé, trên vết thương rịn ra máu chưa đông lại. Chút màu đỏ này như có lực hấp dẫn trí mạng, khống chế anh đưa miệng qua, sau đó một ngụm cắn ở vị trí giọt máu.

Anh mơ hồ cảm thấy mình đã không có cách nào kiểm soát hành vi của mình, nhưng nhận thức mơ hồ này giây tiếp theo đã bị cơn sốt cao nghiêm trọng hơn bao phủ qua.

Anh đang khát cầu một thứ gì đó.

Nhưng dù là giữa môi lưỡi hay giữa hơi thở, thứ mà anh khát cầu đều cực kỳ nhỏ bé, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu hiện tại của anh.

Thế là lực độ cắn hợp theo khao khát dần dần tăng lên, cho đến khi mùi máu tanh dính lên tất cả các giác quan của anh.

Hình Trục không rên một tiếng mà mặc anh cắn, thậm chí còn vuốt ve lưng anh trấn an cảm xúc của anh.

Thế nhưng Mộng Tinh còn không thỏa mãn với chút ngon ngọt này, anh ôm cổ Alpha, đem mũi mình sâu sắc chôn ở đó, hít hà mùi hương như có như không nhưng khiến anh không thể tự kiềm chế kia.

“Tại sao không có...” Nước mắt ủy khuất của Mộng Tinh rơi xuống theo khóe mắt, giống như đứa trẻ không tìm thấy người thân nhất mà vô thố phát điên.

Anh điên cuồng ôm chặt Alpha, đem thân hình đối phương tiến đến trước người mình. Nhưng mùi hương kia như thể biến mất vào hư không, không còn bay lượn trong không khí, dù chỉ một chút.

Cảm xúc mất mát bị cơn sốt cao đột nhiên vô hạn phóng đại, nội tâm đột nhiên bị xé rách ra một vết thương, sự hư vô không ngừng lây lan đầy khắp cơ thể.

Anh vừa khóc lóc như trẻ sơ sinh vừa ôm chặt Alpha, trong miệng không ngừng lặp lại: “Tại sao không có? Tại sao không có! Anh giấu nó đi đâu rồi, trả lại cho tôi!”

Tiếng khóc xé lòng khiến Alpha lần đầu tiên gặp phải tình huống này có chút vô thố: “Mộng Tinh, nói cho tôi biết em muốn cái gì.”

Anh nhìn chằm chằm Alpha gần trong gang tấc, hai mắt đẫm lệ bỗng nhiên có chút mê mang: “Tôi... không biết, nhưng chắc chắn là trên người anh, tại sao anh lại giấu đi không cho tôi? Anh không phải nói anh thích tôi sao? Tại sao...”

Hình Trục xoa xoa nước mắt anh, rất nghiêm túc hỏi: “Nhưng tôi phải biết em hiện tại cần cái gì.”

Đứa trẻ không thể được thỏa mãn dục vọng đột nhiên liền bắt đầu la hét khóc lóc lăn lộn, đấm đá vào tay Alpha: “Ngươi tránh ra! Ngươi đối ta không tốt! Ta không nghĩ muốn ngươi!”

Hình Trục một tay bắt lấy đôi tay Mộng Tinh, giơ lên cao qua đầu, vững vàng hôn một cái. Sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Là cái này sao?”

Mộng Tinh có chút bị hôn ngây ngốc, rất lâu sau mới lắc đầu: “Không phải cái này...”

Nụ hôn Hình Trục từng chút từng chút dịch chuyển xuống, cắn một miếng không nhẹ không nặng trên cổ, lại ngẩng đầu hỏi: “Là cái này sao?”

“Không phải...”

back top