PHẢN DIỆN VẠN NGƯỜI GHÉT THỨC TỈNH TRONG THẾ GIỚI TRUYỆN TẬN THẾ

Chương 1

“Đây là cơ hội cuối cùng rồi, cậu thật sự không đi lấy lòng nam chính sao?”

Đốm sáng hệ thống lơ lửng trên không trung nghi hoặc lượn quanh tôi một vòng.

Tôi lướt trên chiếc máy tính bảng mà nó đưa cho, trên màn hình là một cuốn truyện tranh đang được đăng tải.

Từ chương đầu tiên, câu chuyện kể về thế giới tận thế, nơi nam chính Phong Tu từ một người bị thương nặng, bị vứt bỏ trên núi rác, dần dần dựa vào dị năng mạnh mẽ của mình mà g.i.ế.c quái vật, thu phục đàn em, chiếm lĩnh địa bàn, xây dựng tổ chức và phát triển thế lực.

Trong tương lai, cậu ấy sẽ lần lượt đánh bại tất cả các phản diện cản đường, tiêu diệt những con quái vật ngày càng mạnh mẽ, giành được mọi danh tiếng, vinh dự, tiền bạc, quyền lực, trở thành Vua không ngai của thế giới tận thế này.

Còn tôi, tôi là nhân vật phản diện đáng ghét nhất trong bộ truyện tranh thiếu niên nhiệt huyết cấp quốc dân này, nam chính hận tôi đến nghiến răng, độc giả cũng chỉ muốn nghiền xương tro cốt tôi.

Hệ thống nói, điểm thiện cảm của độc giả sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của thế giới, nếu tôi không đi lấy lòng nam chính để cứu vãn thiện cảm của độc giả, cái c.h.ế.t là kết cục đã được định trước của tôi.

Tôi từng rất khó hiểu hỏi nó, rõ ràng tôi còn chưa chính thức xuất hiện trong truyện tranh, chỉ có vài hình ảnh mờ ảo, vậy thì cái chỉ số hận thù cao ngất ngưởng này từ đâu mà ra?

“Bởi vì những thủ hạ cậu phái đi ngăn cản nam chính, có người bị cậu ấy đánh bại và g.i.ế.c chết, có người thì được cậu ấy thuyết phục rồi gia nhập đội ngũ. Và họ, không ngoại lệ, đều có quá khứ đau khổ bi thảm, những đau khổ đó đều đến từ cậu.”

“Độc giả càng thương xót họ, thì càng căm ghét cậu.” Hệ thống nói, “Tuy nhiên, phần lớn nguyên nhân là vì Phong Tu hận cậu.”

“Độc giả tự nhiên đứng về phía nhân vật chính. Trong truyện tranh không phải không có phản diện khác xuất hiện, phần lớn chỉ bị độc giả bàn tán một hồi, sau khi Phong Tu g.i.ế.c c.h.ế.t họ hoặc phá vỡ âm mưu thì mọi chuyện cũng qua đi. Phản diện bị giải quyết quá nhanh, nhân vật chính lại tỏ ra quá thờ ơ, độc giả khó duy trì ác cảm lâu dài.”

“Chỉ có cậu, sự căm ghét của cậu ấy đối với cậu quá rõ ràng.”

“Truyện tranh chưa khai thác quá khứ của cậu và Phong Tu, nhưng độc giả đoán rằng cậu đã từng mang đến nỗi đau khổ cực lớn cho Phong Tu.”

Gió đêm thổi tung mái tóc dài của tôi, ngón tay đặt trên máy tính bảng khựng lại, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt lạnh lùng đã trưởng thành rất nhiều trên màn hình.

Thiếu niên trong ký ức từng ngước mắt đầy sùng kính đi theo sau tôi, nhưng giờ đây, khi nhắc đến tôi, trên mặt cậu ấy chỉ còn lại sát ý lạnh lùng.

Chính tay tôi đã tạo ra tất cả những điều này.

Đầu ngón tay tái nhợt chỉ dừng lại một lát rồi tiếp tục trượt xuống.

Trong chương mới nhất, Phong Tu đã đánh bại thành chủ khu Mười Hai, trở thành lãnh đạo mới của khu Mười Hai.

Và thành chủ khu Mười Hai trước khi c.h.ế.t đã lấy mạng sống làm cái giá để triệu hồi một con quái vật cấp 3S. Nhóm nhân vật chính vừa trải qua một trận đại chiến đã khó khăn lắm mới g.i.ế.c được con quái vật. Cảnh cuối cùng của chương truyện dừng lại ở bóng lưng của nhóm nhân vật chính dìu nhau về thành phố dưới ánh hoàng hôn.

Đốm sáng hệ thống bay đến bên mặt tôi: “Tác giả tiết lộ chương tiếp theo sẽ để cậu xuất hiện, rất nhiều người đang chờ mắng cậu đấy, cậu thật sự, thật sự không muốn cứu vãn một chút nào sao? Nếu ác cảm của độc giả đối với cậu quá cao, kết cục của cậu sẽ rất thảm khốc.”

Tôi không trả lời hệ thống, chỉ cúi mắt nhìn xuống chân. Ở cuối con đường, vài bóng người dìu nhau chầm chậm bước tới.

Đốm sáng hệ thống kinh hãi kêu lên: “Đến rồi.”

 

 

back top