Một tiếng "Rầm" thật lớn.
Cánh cửa mật mã hợp kim Titan dưới tầng hầm vô tình đóng sập trước mặt tôi.
“…”
Tôi vén lại mái tóc lòa xòa.
Đừng hoảng.
Chỉ là ba lớp mật mã thôi sao?
Hừ.
Dựa vào sự hiểu biết của tôi về anh trai, sau khi tự tin nhập ba lần.
Một giọng điện tử vang lên:
[Đã tự động khóa, vui lòng thử lại sau 30 phút.]
“…”
Tôi bó tay.
Quỳ gối trước cửa, nghiêng tai lắng nghe.
Sau một tràng âm thanh lộn xộn, va chạm loảng xoảng.
Tôi run rẩy khẽ gọi:
“Anh, anh ổn không?”
“Cút ngay!”
“... Ồ.”
Tôi bỏ đi.
Giây tiếp theo—
“Tạ Nghĩa! Cậu uống nhầm thuốc à! Cậu nhìn rõ tôi là ai! Tôi là đàn ông! Là bố cậu đấy... Chết tiệt! Đừng có cắn nữa!”
Tiếng la này gần như vỡ cả giọng.
Tôi đau lòng, nhưng vẫn canh chừng ngoài cửa.
Liên tục tự an ủi.
Không sao, không sao đâu, anh tôi còn khó đè hơn con heo dịp Tết.
Dù có 'ấy ấy' thì anh tôi chắc chắn cũng là người ở trên…
“Tạ Nghĩa! Cậu dám làm thật tôi tuyệt đối sẽ bẻ gãy cái đó của cậu!”
“Tốt thôi, c.h.ế.t trên người cậu cũng không tệ.”
“Tôi đờ mờ…!”
Tiếng chửi rủa im bặt.
Tôi ôm mặt, thở dài, quay người.
Nghe thêm nữa, tai chắc mọc mụn lẹo mất.
Trở về tầng một.
Tôi nằm thẳng cẳng trên sofa.
Mở mắt, hồi tưởng lại.
Mọi chuyện sao lại thành ra thế này?
Nếu hai ngày trước khi anh tôi vác người đàn ông về, tôi có thể tháo chiếc mũ trùm đầu đen c.h.ế.t tiệt đó ra nhìn một cái.
Thì anh tôi bây giờ đã không phải chịu nỗi đau mà một thẳng nam không thể chịu đựng nổi.
Ôm một nỗi hổ thẹn sâu sắc.
Vô tình, tôi ngủ thiếp đi đến sáng.
Vừa định xuống tầng hầm xem xét.
Đột nhiên nghe thấy một chút động tĩnh từ lối vào.
Tôi lập tức nhảy cẫng lên, trốn sau cái bình hoa lớn.
Anh tôi bước lên cầu thang, mỗi bước đi đều chậm chạp lạ thường.
Trên người vẫn mặc chiếc áo choàng tắm màu đen đó.
Dây thắt lưng buộc lỏng lẻo, lồng n.g.ự.c trần trụi đầy những vết hằn đỏ.
Cả trên cổ cũng có.
Cả trên bắp chân cũng có!
Tôi bịt miệng, mắt rưng rưng.
Đồ súc vật, nam chính!
Và kẻ chủ mưu, lúc này đang cách anh tôi một bậc thang, đi ngay phía sau.
Tuy mặt mày thỏa mãn.
Nhưng, nửa bên người anh ta dính máu.
Cách tim khoảng ba tấc về bên trái, một lỗ m.á.u to bằng ngón cái vẫn đang rỉ m.á.u ra ngoài.
Chắc là vừa bị đ.â.m cách đó không lâu.
Bước lên bậc thang cuối cùng, Tạ Nghĩa còn ngứa tay, móc nhẹ dây thắt lưng áo choàng tắm của anh tôi.
Anh tôi như bị kích động, quay phắt người lại, một tay siết cổ anh ta:
“Cậu lại muốn ăn thêm một nhát d.a.o nữa hả?”
Tạ Nghĩa trông vui vẻ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt xuống chỗ nào đó:
“Hôn một cái, số hàng bị giữ ở bến tàu tôi sẽ coi như chưa từng thấy.”
Im lặng hai giây, anh tôi cười.
Một cánh tay lười biếng đặt lên vai Tạ Nghĩa, hơi nghiêng đầu.
“Hôn chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng được, bảo bối.”
Anh tôi cười tủm tỉm gật đầu.
Vừa cười vừa không báo trước, giáng cho anh ta một cái tát thật mạnh.
“Hôn, mẹ, cậu.”
Tạ Nghĩa bị tát lệch mặt, cười khẽ một tiếng, đầu lưỡi l.i.ế.m qua khóe môi, chống nhẹ vào má.
Ngay sau đó, anh ta đưa tay ôm lấy cổ anh tôi, đặt lên một nụ hôn mạnh mẽ.
Anh tôi vừa định đưa đầu gối lên thúc, thì bị Tạ Nghĩa kẹp ngang eo, ấn vào tường, một chân thuận thế luồn vào giữa hai đầu gối anh ấy.
Tay anh ta chạm vào lưng anh tôi, không biết đã bóp vào chỗ nào mà anh tôi lập tức mềm chân không đứng vững nổi.
Tạ Nghĩa siết chặt vòng eo thon gọn đó, ép người vào tường hôn cho thỏa thích.
Ngón cái chống lên môi dưới đỏ mọng của anh tôi, chầm chậm xoa nắn:
“Đang làm ăn tốt đẹp, lại đi đụng vào mấy thứ đó làm gì? Buôn lậu có thể lớn có thể nhỏ, nếu có lần sau, tôi không ngại mời cậu đến tầng hầm nhà tôi xem thử, cơ sở vật chất đầy đủ hơn.”
Khóe mắt anh tôi đỏ ửng, thở dốc tức giận mắng:
“Mặc xác bố cậu, đồ biến thái c.h.ế.t tiệt!”
Tạ Nghĩa cười một tiếng, nghiêng đầu hôn lên khóe môi anh tôi, thỏa mãn lùi ra:
“Nhớ thông báo cho người của cậu, chín giờ sáng mai đến bến tàu vận chuyển hàng đi.”
Anh tôi chống tay vào tường, trừng mắt nhìn bóng lưng Tạ Nghĩa gào lên:
“Tạ Nghĩa! Sớm muộn gì tôi cũng làm c.h.ế.t cậu!”
Tạ Nghĩa phất tay:
“Luôn sẵn lòng chờ đợi.”
Tôi trốn sau bình hoa xem toàn bộ quá trình:
“…”
Sáng sớm ra ăn cái này có hơi nặng đô quá không?
