Khi Phó Tang Nhạc run rẩy ôm lấy anh, Liêu Dực Tu nghĩ: Hóa ra uất ức yếu thế lại hữu dụng hơn sự cường thế bức bách. Nhận thức này khiến anh vừa xót xa lại vừa mừng thầm.
Liêu Dực Tu nhìn đôi mắt Phó Tang Nhạc chợt sáng lên, như ngôi sao đột nhiên được thắp sáng trên trời đêm, mang theo sự chờ mong cẩn thận, dường như chỉ cần anh nói ra một từ “Không”, chút ánh sáng đó sẽ tắt ngúm ngay lập tức.
Yết hầu Alpha lăn xuống. Lời giải thích đã chuẩn bị sẵn xoay một vòng trên đầu lưỡi, ma xui quỷ khiến biến thành: “... Đúng vậy, có một nhân cách khác.”
Khoảnh khắc âm tiết đơn đó rơi xuống, vai Phó Tang Nhạc rõ ràng thả lỏng hẳn.
Phó Tang Nhạc thở phào nhẹ nhõm mà mắt thường có thể thấy được. Cậu như nhận được một sự an ủi lớn, lẩm bẩm nói: “À, khó trách anh không thích tôi. Lúc đó anh là Liêu Dực Tu sao, không phải Phó Tu. Liêu Dực Tu không thích Omega hạ đẳng như tôi.”
Câu “Omega hạ đẳng” kia chói tai đến lạ.
Tim Liêu Dực Tu như bị một bàn tay bóp chặt, anh cúi đầu nói một câu: “Tôi xin lỗi.”
Phó Tang Nhạc ngẩng đầu, trong mắt dường như có hơi nước, cố gượng cười nói: “Như vậy thì mọi chuyện đều được giải thích rồi. Liêu Dực Tu không thích tôi, nhưng Phó Tu thích tôi.”
“Cho nên cậu chỉ mềm lòng với Phó Tu.”
Phó Tang Nhạc trầm mặc rất lâu rồi nói: “Đúng vậy, tôi chỉ mềm lòng với Phó Tu. Anh ấy tuy rằng không có tiền, cũng không phải là con trai của nhà giàu số một gì, không có địa vị xã hội cao, còn hay gây rắc rối, nhưng anh ấy rất lương thiện.
Anh ấy thực sự thích tôi, sẽ không hạ thấp tôi chỉ vì tôi là một Omega hạ đẳng ở khu R, cũng sẽ không giận dỗi với tôi, cũng sẽ không để người khác làm tôi chịu ủy khuất...”
Liêu Dực Tu quỳ xuống trước mặt Phó Tang Nhạc, kéo tay cậu vội vàng nói: “... Tôi thề, về sau tuyệt đối sẽ không nói cái gì hạ đẳng nữa. Tôi trước kia nói chuyện không suy nghĩ, tôi về sau sẽ sửa hết, sửa hết mọi thứ.”
“Mọi người trong biệt thự đều nói như vậy. Họ nói anh cố ý lạnh nhạt với tôi, chính là muốn tôi chủ động ly hôn, như vậy khi người khác nhắc đến anh, họ sẽ chỉ thấy là tôi không biết điều. Cho nên tôi đã chủ động rời đi.”
Liêu Dực Tu lẩm bẩm: “... Tôi chưa từng nghĩ như vậy...”
Tôi chỉ là không biết làm thế nào để đối mặt với cậu.
Phó Tang Nhạc rút tay mình ra, lau lau đôi mắt, nhưng hơi nước vẫn không sao lau khô được.
Trong giọng nói thậm chí mang theo chút nức nở, cậu nghiêm túc nói: “Nhưng mà, không sao cả. Trước kia tôi rất khổ sở, là bởi vì tôi cho rằng thật sự giống như anh nói, Phó Tu chưa từng yêu tôi. Nhưng tối qua anh ấy nói cho tôi biết không phải. Liêu Dực Tu, anh ấy là thích tôi.”
Phó Tang Nhạc lặp lại nhấn mạnh Phó Tu là thích cậu.
Ngón tay Liêu Dực Tu ở bên cạnh nắm chặt rồi lại buông ra.
Anh gần như không thể kiểm soát chính mình, muốn nói cho Phó Tang Nhạc biết, xé toạc những ảo tưởng lừa mình dối người kia.
Cơ thể này từ trước đến nay chỉ có một linh hồn! Vô luận là Phó Tu sa sút hay Liêu Dực Tu hào nhoáng, trong xương cốt đều là sự ích kỷ và hèn mọn giống nhau!
Anh nhớ lại lúc trước mình đã từng lặp lại nhấn mạnh sự phân tách thân phận đó.
Hiện tại nghĩ lại quả thực buồn cười đến cực điểm.
Nào có cái gì đa nhân cách? Bất quá là ghen tị đến phát điên, ngay cả một mặt khác của chính mình cũng không dung thứ.
Anh ghen tị với sự ôn nhu trong đáy mắt Phó Tang Nhạc khi gọi “A Tu”, ghen tị với cái bản thân túng quẫn kia lại có thể nhận được sự che chở không giữ lại của Phó Tang Nhạc, mặc dù bản chất người đó chính là chính anh.
Ánh mặt trời cắt ra những sọc sáng tối đan xen trên sàn nhà. Liêu Dực Tu đứng ở đường ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, đột nhiên cảm thấy vô cùng vớ vẩn.
Anh đã từng cho rằng phân tách quá khứ có thể đạt được tân sinh, nhưng lại quên mất rằng những tháng ngày tồi tệ nhất đó, vừa lúc cất giấu dáng vẻ đáng quý nhất của Phó Tang Nhạc.
Lúc trước bị ám toán trọng thương, được nhặt về, ý thức Liêu Dực Tu đã mơ hồ, nhưng vẫn còn sót lại vài phần tỉnh táo.
Anh nghĩ Omega này rất mềm lòng, chính là nơi trú ẩn thích hợp nhất. Khi làm Phó Tu, anh lờ mờ cảm thấy mình không thuộc về khu R.
Sự hiền lành ngoan ngoãn sau khi mất trí nhớ của anh hơn nửa là diễn xuất, đến nỗi chính anh cũng không phân rõ bao nhiêu ỷ lại bản năng là tính kế.
Nhưng ai biết sau này anh thật sự yêu Phó Tang Nhạc, thậm chí kết hôn.
Liêu Dực Tu chưa từng thấy một người nào ngu ngốc đến thế, chân thành đáng yêu đến thế. Anh liền thật sự muốn ở lại và sống tốt với cậu, ai ngờ lại mất đi ký ức khu R.
Đêm tân hôn, anh nắm tay Phó Tang Nhạc thầm nghĩ, sống như vậy cả đời cũng không tệ.
Quá khứ không quan trọng, quan trọng chỉ có Phó Tang Nhạc.
Buổi tối đầu tiên khôi phục ký ức, Liêu Dực Tu nhìn sườn mặt Phó Tang Nhạc đang ngủ say, phản ứng đầu tiên là tính toán làm thế nào để rút lui một cách thể diện.
Thậm chí ác ý nghĩ đến, chờ khôi phục thân phận thiếu gia Liêu gia, Omega ngốc nghếch này có thể sẽ trở thành phiền toái không thể vứt bỏ.
Nhưng lòng người chung quy không phải là món hàng.
Số phận lại trêu đùa một trò tàn nhẫn. Ký ức khu R tiêu tán theo một tai nạn.
Hiện tại nghĩ lại, có lẽ quên đi mới là sự trừng phạt tốt nhất đối với Liêu Dực Tu, khiến anh vĩnh viễn nhớ rõ nỗi đau mất mát, mà không thể nhớ lại đã từng có được những gì.
Liêu Dực Tu rốt cuộc xé rách tầng ngụy trang đó, đem bản thân chân thật nhất m.á.u chảy đầm đìa phơi bày trước mặt Phó Tang Nhạc.
Cái gã Alpha ngạo mạn khắc nghiệt, đầy rẫy thành kiến, dùng ngôn ngữ ác độc nhất đ.â.m thủng lòng tự trọng yếu ớt của Omega, tự tay nghiền nát tình yêu thuần khiết nhất trên đời dưới chân.
Anh rõ ràng biết bên dưới lớp da này cất giấu sự ô trọc và ích kỷ như thế nào.
Nhưng Phó Tang Nhạc cố chấp giữ lấy cái ảo ảnh đó.
Cậu nói Phó Tu là thích cậu, nói cậu không tệ đến thế, dường như chỉ cần như vậy là có thể vớt vát được một chút ấm áp đáng trân quý từ trong ký ức.
Buồn cười biết bao.
Liêu Dực Tu sợ hãi nhìn thấy đôi mắt Phó Tang Nhạc hoàn toàn tắt ánh sáng.
Sự chờ mong trong mắt Phó Tang Nhạc quá mức thuần khiết. Nếu giả ngây giả dại có thể làm đôi mắt này vĩnh viễn giữ được ánh sáng như vậy, anh tình nguyện cả đời “bệnh” mãi.
Sự ấm áp từ vòng tay Phó Tang Nhạc ôm lấy cổ anh khiến anh cam tâm từ bỏ mọi sự tỉnh táo.
Cứ để Phó Tu trở thành nhân cách thứ hai vĩnh viễn của anh đi.
Ít nhất với thân phận hư cấu này, anh có thể đường đường chính chính nhận lấy toàn bộ ôn nhu của Phó Tang Nhạc.
Liêu Dực Tu vươn tay lau đi nước mắt cho Phó Tang Nhạc: “Đừng khóc. Phó Tu thật là nhân cách thứ hai của tôi. Tôi trước kia nói dối. Phó Tu là thích cậu, chỉ là anh ấy bị áp chế, rất ít khi xuất hiện.”
Em muốn tôi là ai, tôi liền có thể là người đó.
Liêu Dực Tu trước kia cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp vì bất cứ chuyện gì, cho đến khi nhìn thấy nước mắt của Phó Tang Nhạc.
Phó Tang Nhạc khóc một lần, trong lòng anh cũng theo đó trút xuống một trận mưa rào kéo dài quanh năm, cuốn trôi những kiêu hãnh và thành kiến kia đến tan tác, đến cuối cùng không còn chút sức lực phòng bị nào.
Anh cuối cùng cũng hiểu ra, việc làm Phó Tang Nhạc rơi lệ còn khiến anh khó chấp nhận hơn bất kỳ thất bại nào khác.
