Kể từ đó, Liêu Dực Tu như thể đã mở ra một công tắc kỳ lạ. Chỉ cần hơi chạm vào Phó Tang Nhạc, hắn sẽ lập tức xin lỗi như phản xạ có điều kiện, tốc độ nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng.
• Phó Tang Nhạc đang pha cà phê ở phòng trà, Liêu Dực Tu đi ngang qua không cẩn thận đụng phải anh.
• Truyền tài liệu trong phòng họp, đầu ngón tay chạm nhau trong giây lát.
Kỳ lạ nhất là có lần ở thang máy, Liêu Dực Tu nhất quyết đi thang máy của nhân viên.
Các nhân viên thấy Liêu Dực Tu vốn không muốn bước vào, nhưng Liêu Dực Tu cố ý tỏ ra bình dị gần gũi, bảo mọi người cứ vào.
Khi mọi người chen chúc nhau, Liêu Dực Tu gần như dán cả người vào Phó Tang Nhạc.
Phó Tang Nhạc thật sự không chịu nổi, trừng mắt nhìn hắn một cái, kết quả người này lập tức giơ cao hai tay: “Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”
Phó Tang Nhạc bị chuỗi hành động này làm cho khó chịu toàn thân, luôn cảm thấy Liêu Dực Tu có phải bị thứ gì kỳ quái ám vào rồi không.
Những người khác trong văn phòng đều dùng ánh mắt quái dị nhìn họ, giống như đang xem một bộ phim truyền hình m.á.u chó giờ vàng.
Chỉ có bản thân Liêu Dực Tu là hoàn toàn không hay biết, vẫn đang cẩn thận đóng vai “biết sai liền sửa”. Lời xin lỗi được nói ra còn chăm chỉ hơn cả ăn cơm, đáng tiếc là hắn c.h.ế.t cũng không hối cải.
Giờ ăn trưa, Liêu Dực Tu cũng không ăn trong văn phòng mình, mà âm hồn không tan bám theo đến căng tin.
Phó Tang Nhạc nhìn hắn ngồi xuống đối diện, lập tức cảm thấy bàn thức ăn mất hết mùi vị.
Liêu Dực Tu lấy cơm nhanh đến kinh ngạc, như thể sợ anh chạy mất, mâm thức ăn chất cao ngất khi trở về.
Ánh mắt của đồng nghiệp xung quanh lảng vảng về phía này, nhưng nhanh chóng rút về khi Liêu Dực Tu ngước mắt lên.
Phó Tang Nhạc dùng đũa chọc vào cơm trong chén, cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Liêu Dực Tu lại ăn rất tự nhiên, còn tiện tay gắp những món Phó Tang Nhạc thích vào mâm anh, động tác thuần thục như đã làm hàng ngàn lần.
Liêu Dực Tu dùng đũa chọc vào miếng thịt trong mâm: “Miếng thịt này dai đến mức có thể dùng làm cục tẩy, muối không cần tiền sao? Lẽ ra nên nói sớm để nhà mang cơm đến, đầu bếp nhà làm ngon hơn cái này một trăm lần. Tuy nhiên, cái căng tin này vẫn cần phải chỉnh đốn.”
Phó Tang Nhạc không ngẩng đầu, chuyên tâm đối phó với cơm trong chén, xem như không nghe thấy.
Liêu Dực Tu đột nhiên nheo mắt, nhìn chằm chằm một đồng nghiệp nam vừa đi ngang qua cách đó không xa: “Cậu nhóc vừa nãy là phòng ban nào? Cười với cậu ân cần thế, nếu tôi không đến, có phải cậu đã ngồi cùng bàn ăn cơm với hắn không?”
Phó Tang Nhạc vẫn làm ngơ.
“Phó Tang Nhạc, đồng nghiệp bình thường cần phải dán sát nhau như thế sao?” Liêu Dực Tu càng nói càng hăng hái, “Lần trước tôi còn thấy hắn khoác vai cậu. Hắn kết hôn chưa? Cho dù chưa kết hôn, một Alpha động tay động chân với Omega như thế có đáng nói không?”
Hắn đột nhiên hít một hơi: “Hắn sẽ không phải, có ý với cậu đấy chứ?”
Phó Tang Nhạc cuối cùng ngẩng đầu lên, tặng cho hắn ánh mắt “Anh bị bệnh à”.
Vẻ trông gà hoá cuốc này của Liêu Dực Tu quả thật khiến người ta cạn lời. Phó Tang Nhạc không khỏi nghi ngờ, trong mắt Liêu Dực Tu, có phải mình đã bị tự động đeo vào một loại quầng sáng mị hoặc nào đó, chỉ cần tùy tiện trò chuyện với ai đó hai câu là sẽ khiến người ta yêu mình.
Phó Tang Nhạc đặt đũa xuống, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đối diện.
Anh chậm rãi lau khóe miệng, đột nhiên nảy sinh ý định trêu chọc: “Có lẽ anh không biết, từ nhỏ đến lớn tôi đã có thể chất vạn nhân mê, phàm là Alpha từng tiếp xúc, không một ai là không thích tôi.”
Đôi đũa Liêu Dực Tu đang gắp thức ăn khựng lại giữa không trung, biểu cảm hắn đông cứng ngay lập tức.
Phó Tang Nhạc dựa vào việc Liêu Dực Tu mất ký ức, bịa đặt lung tung: “Ở khu R, anh yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, mặt dày mày dạn nhất quyết theo đuổi tôi, còn vì tôi mà tranh giành tình cảm với người khác.”
Liêu Dực Tu nghe xong đột nhiên gật đầu bừng tỉnh: “Khó trách...” Giọng hắn lại mang theo vài phần đồng tình quái dị.
Nhìn vẻ mặt tin tưởng không chút nghi ngờ của hắn, Phó Tang Nhạc cảm thấy Liêu Dực Tu thật sự hết cứu, loại lời nói này cũng tin.
Phó Tang Nhạc chỉ là đơn thuần không biết Liêu Dực Tu chính là không gặp anh vài lần đã thích. Trong lòng Liêu Dực Tu, đó không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên thì là gì.
Trong đầu Liêu Dực Tu đã bắt đầu tự động dò số chỗ ngồi: tên lưu manh Alpha luôn kiếm chuyện ở khu R, đại ca Alpha công khai bày tỏ thiện chí, và cả Tạ Dận thỉnh thoảng nhắc đến Phó Tang Nhạc... Hóa ra từng người từng người đều là tình địch tiềm ẩn.
Hóa ra người nguy hiểm nhất lại ở ngay bên cạnh!
Hắn càng nghĩ càng giận.
Phó Tang Nhạc nhìn vẻ mặt Liêu Dực Tu đang sụp đổ rồi lại tái thiết thế giới quan, lắc đầu, bưng mâm thức ăn đứng dậy rời đi.
Liêu Dực Tu lập tức giống như một chú chó lớn, làm theo mọi bước, dính sát phía sau anh.
Cùng lúc đó, điện thoại di động trong văn phòng Tạ Dận đột nhiên rung lên.
Anh ta mở khóa màn hình. Tin nhắn đầu tiên vẫn là Liêu Dực Tu gửi đến, tràn đầy vẻ đắc ý:
— Xin lỗi quả nhiên vô cùng hữu dụng, tao cảm thấy tao và Phó Tang Nhạc có hy vọng tái hôn rồi. Cậu ấy còn sờ tao, cũng không nỡ đánh tao. Tao quyết định hôn lễ chúng ta sẽ định ở khách sạn XX, để mày làm phù rể cho tao. Quả nhiên chúng ta là anh em tốt từ nhỏ đến lớn!
Tin nhắn tiếp theo lại thay đổi phong cách đột ngột:
*— Tạ Dận, mày là đồ rác rưởi, đừng tưởng tao không biết những tâm tư xấu xa đó của mày. Sớm dẹp bỏ hy vọng đi! Có tao ở đây, đừng si tâm vọng tưởng! *
Tạ Dận nhìn chằm chằm màn hình khoảng mười giây, thầm nghĩ Liêu Dực Tu lại lên cơn điên gì nữa rồi.
Thứ này từ mấy năm trước gặp được Phó Tang Nhạc, đầu óc liền trở nên quá không bình thường.
Kể từ khi Phó Tang Nhạc dọn vào biệt thự, Liêu Dực Tu như một cái bóng, hiện diện khắp nơi, đối xử rất tốt với cả anh và Lệ Lệ.
Sáng sớm, cửa xe vừa mở, hắn đã dựa vào bên cạnh xe chờ đợi; chiều tan tầm, chiếc xe hơi màu đen đúng giờ đậu ngang trước tòa nhà văn phòng.
Sự ân cần này, Phó Tang Nhạc không phải là người không biết điều. Anh nhận ra đó là sự chăm sóc kín kẽ, chu đáo.
Nếu không phải ngày đó, cách cánh cửa văn phòng khép hờ, anh nghe thấy Liêu Dực Tu đang bàn bạc với người khác về việc làm thế nào để anh yêu hắn trở lại, rồi sau đó vứt bỏ anh như một cách trả thù, Phó Tang Nhạc thật sự đã nghĩ Liêu Dực Tu muốn nối lại tình xưa.
Phó Tang Nhạc cảm thấy biệt thự này thật lớn, lớn đến mức có thể chứa đựng toàn bộ âm mưu, nhưng lại thật nhỏ, nhỏ đến mức anh không còn đường lui.
Phó Tang Nhạc hiểu rõ hơn ai hết, Phó Tu chính là Liêu Dực Tu.
Nhưng nói cho cùng, họ đều là một loại người, chẳng qua Phó Tu đã ngã vào khu R, đánh vỡ cái vỏ bọc kiêu căng đó, còn Liêu Dực Tu vẫn đứng trên cao, ngay cả sự nhất quyết cũng trở nên thiên kinh địa nghĩa.
Đôi khi Phó Tang Nhạc tự hỏi, rốt cuộc Phó Tu năm đó đối với anh là yêu, hay chỉ coi anh là một cọng rơm cứu mạng?
Dù sao cũng đã có bài học, Liêu Dực Tu đối xử với anh càng tốt, anh lại càng không nhịn được mà nghi ngờ.
Phó Tang Nhạc có chút không chịu nổi sự giám sát kín kẽ này, cảm giác như một con mồi bị nuôi nhốt, mang theo cảm giác nghẹt thở của sự bị đánh dấu.
Khi anh chủ động đề nghị muốn tự đi làm một mình, ánh mắt Liêu Dực Tu chợt lạnh đi, nhưng khóe miệng vẫn treo nụ cười: “Vì sao?”
“Tôi muốn cách xa anh một chút, không được sao? Giữa chúng ta, anh không cần thiết phải làm đến mức này.”
Liêu Dực Tu cố gắng duy trì vẻ ôn hòa: “Cậu ghét tôi đến mức đó sao?”
“Đúng vậy.” Phó Tang Nhạc như thể ngay cả việc qua loa cũng lười.
Không khí đông lại vài giây, Liêu Dực Tu bỗng kéo khóe miệng, ý cười không chạm đến đáy mắt: “Được, ngày mai bắt đầu, tôi không ép buộc cậu.”
Vì thế, mỗi ngày Phó Tang Nhạc có thêm nửa giờ di chuyển, chen chúc tàu điện ngầm, chờ xe buýt, thậm chí đi bộ một đoạn đường, đều tự tại hơn so với việc ngồi trong xe Liêu Dực Tu.
Ít nhất không ai dùng ánh mắt sâu thẳm và nóng rực nhìn chằm chằm anh. Phó Tang Nhạc cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng hôm nay, anh vừa đi ra khỏi ga tàu điện ngầm được một đoạn, sau gáy đột nhiên nhói đau, thế giới tức khắc chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, ánh đèn trần chói lóa làm mắt anh mờ đi. Dưới thân là nền xi măng lạnh lẽo, mùi rỉ sét và dầu máy xộc vào khoang mũi.
Anh khó khăn cử động cổ tay bị trói chặt, nhìn quanh. Máy móc bị vứt bỏ, tường tróc lở, hành lang xa xa đen kịt như một phân xưởng hoang phế, hoặc một nhà máy đã ngừng hoạt động.
Anh không biết mình bị đưa đến đâu, nhưng trực giác mách bảo, đây là nhắm vào Liêu Dực Tu.
Không lâu sau, có tiếng động.
Một Alpha tóc dài ngang vai tiến đến ngồi xổm xuống, mày mắt mỉm cười, nhưng lại mang theo vài phần âm lãnh và soi xét.
Phó Tang Nhạc ngẩng đầu, thoáng chốc hoảng hốt. Khóe mắt hơi cong lên, khóe môi cười như không cười, thế mà lại có vài phần tương tự Liêu Dực Tu, chỉ là thêm vào sự điên cuồng bị đè nén và ác ý trần trụi.
“Ngươi chính là Omega mà Liêu Dực Tu giấu kín mấy năm trước.” Giọng nói người này khàn khàn, mang theo ý cười nghiền ngẫm, như thể đang đánh giá một chiến lợi phẩm.
Phó Tang Nhạc lạnh lùng ngước mắt: “Ngươi là ai?”
“Ta cũng họ Liêu, Liêu Nhất Phàm.” Khóe môi hắn cong sâu hơn, “Cùng cha với Liêu Dực Tu.”
Không khí chợt đông lại.
Phó Tang Nhạc không nói tiếp.
Liêu Nhất Phàm dường như rất hưởng thụ sự im lặng của anh, chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống anh từ trên cao: “Vốn dĩ mấy năm trước đã muốn gặp ngươi, tiếc là Liêu Dực Tu bảo vệ ngươi quá tốt, ngay cả một sợi tóc cũng không cho người khác chạm vào.”
“Thả tôi ra.” Phó Tang Nhạc trần thuật một sự thật đơn giản, “Tôi và hắn hiện tại không còn quan hệ.”
“Không được.” Liêu Nhất Phàm cười khẽ, “Khó khăn lắm mới bắt được người, sao có thể nói thả là thả? Hắn không phải nói không nhìn thấy ta sao? Lần này hắn nên chủ động đến gặp ta.”
Liêu Nhất Phàm nói như đang trò chuyện vu vơ: “Ngươi nói, lúc trước hắn sao không c.h.ế.t ở khu R luôn đi?”
Chính Phó Tang Nhạc là người nhặt Liêu Dực Tu về năm đó.
Máu hòa với bùn, Liêu Dực Tu nửa sống nửa c.h.ế.t nằm trên đường, là anh kéo hắn về nhà.
“Hắn sẽ không đến.” Phó Tang Nhạc đột ngột mở miệng, giọng nói rất nhạt, “Tôi và hắn đã sớm không còn quan hệ, tôi bây giờ là Omega của người khác.”
Liêu Nhất Phàm cười nhẹ như nghe thấy một trò cười: “Ngươi quá xem thường chính mình rồi.”
Hắn cúi người xuống, bóng đen bao phủ.
“Năm đó hắn và Giang gia sắp liên hôn, hắn thà rằng rút lui trong cảnh chật vật tột cùng, cũng phải tuyên bố đã kết hôn. Ngươi nói đối tượng kết hôn của hắn là ai?”
Ngón tay Liêu Nhất Phàm đột nhiên bóp chặt cằm Phó Tang Nhạc: “Ngươi biết lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Năm đó ta tám tuổi, hắn mười tuổi, ngay bên hồ sau vườn nhà cũ.”
“Hắn cười gọi ta lại xem cá, rồi một tay đẩy ta xuống.”
“Sau khi đắc thế, việc đầu tiên hắn làm là trục xuất mẹ ta.” Giọng Liêu Nhất Phàm mang theo hàn ý tẩm độc, “Không cho phép mang theo dù chỉ một bộ quần áo tươm tất, liền nhét vào một chiếc máy bay tư nhân, đời này đừng hòng đặt chân về nước một bước.”
“Ngươi biết mùa đông ở nơi cực bắc kéo dài bao lâu không?” Liêu Nhất Phàm chợt cười, “Bà ấy c.h.ế.t vào lễ Giáng Sinh năm ngoái.”
Lòng bàn tay Liêu Nhất Phàm ấn lên mạch đập ở cổ Phó Tang Nhạc, giọng nói hắn nhẹ như tiếng thở dài: “Bao nhiêu năm qua, cuối cùng ta cũng chờ được điểm yếu của hắn. Hôm nay ta sẽ hủy hoại ngươi trước, cũng muốn để hắn nếm trải mùi vị mất mát.”
Phó Tang Nhạc nghe Liêu Nhất Phàm tố cáo, ý nghĩ đầu tiên của anh lại không phải là cảm thấy Liêu Dực Tu tàn nhẫn, mà là đột nhiên nghĩ đến, trong hoàn cảnh đó, hẳn là Liêu Dực Tu sống cũng không dễ dàng gì.
