Tôi đột nhiên quay người muốn chạy, nhưng eo tôi bị bàn tay như gọng kìm của cậu ta khóa chặt.
Trong cơn choáng váng, lưng tôi lún sâu vào chiếc ghế sofa mềm mại.
"Cố Diên Chu, cậu làm gì vậy!"
Tôi không ngừng đạp chân, cố gắng đẩy cậu ta ra.
Tất cả sự giãy giụa đều bị cậu ta hóa giải một cách dễ dàng.
Ngực chúng tôi áp sát vào nhau, nhịp tim đập mạnh mẽ trong khoảng cách rất gần.
Không biết là của cậu ta, hay là của tôi.
"Buông tôi ra! Cậu điên rồi à?"
Tôi điên cuồng vặn vẹo cơ thể, cố gắng thoát khỏi cảnh tượng kỳ lạ này.
Hơi thở của Cố Diên Chu đột nhiên nặng nề hơn.
"Đừng nhúc nhích!"
Cậu ta cảnh cáo bằng giọng trầm.
Tất cả lông tơ trên người tôi dựng đứng, động tác cứng đờ dừng lại tại chỗ.
Không ổn, thật sự không ổn.
Tôi mở to mắt.
"Cố Diên Chu, cậu là biến thái à?!"
Cố Diên Chu cười khàn khàn, giọng nói khản đặc: "Chỉ biến thái với cậu thôi."
Câu nói này suýt chút nữa đã làm tan vỡ tam quan của tôi.
Trong mắt Cố Diên Chu ẩn chứa một xoáy nước sâu không thấy đáy.
Mùi bạc hà và sữa tắm hòa quyện xông lên khiến tôi thấy choáng váng.
"Cố Diên Chu..."
Tôi vừa định chửi mắng, cậu ta đột nhiên giữ chặt cằm tôi.
Giữa môi răng truyền đến cảm giác đau nhói và mùi kim loại tanh.
"Ưm..."
Tôi đau đớn rụt lại, nơi bị cắn truyền đến cảm giác nóng rát.
Khốn kiếp, Cố Diên Chu, cái con ch.ó điên này!
