Phó Từ Diễm nói tên khách sạn.
Tôi chào tạm biệt bạn bè, rồi vội vã chạy đến khách sạn: "Đợi tôi một lát, chắc mười mấy phút là tới."
"Bên cạnh cậu không có ai khác chứ? Có cần gọi 115 không?"
Hơi thở người đàn ông không ổn định: "Không cần. Không có ai khác, chỉ cần cậu."
Phó Từ Diễm không cho tôi cúp điện thoại.
Tôi chỉ có thể vừa an ủi hắn vừa chạy đến khách sạn.
Có lẽ là thực sự mất ý thức rồi, hắn bắt đầu nói những lời mê sảng:
"Cục cưng, nhớ cậu lắm."
"Cục cưng trắng quá, eo nhỏ quá, một tay là có thể ôm trọn."
"Cậu ngọt ngào quá, mỗi lần hôn cậu tôi đều cảm thấy hạnh phúc đến tan chảy."
"Cục cưng run rẩy trong lòng tôi cũng thật động lòng."
"Triệt Triệt, muốn làm những chuyện quá đáng hơn với cậu..."
...
Sợ đến mức tôi phải nhanh chóng kết nối tai nghe Bluetooth.
Khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, ngay cả cơn gió thổi qua cũng không làm tan đi được hơi nóng trên đó.
Vội vã chạy đến khách sạn, căn phòng mà Phó Từ Diễm đang ở.
Mở cửa thành công, việc đầu tiên là tôi không thấy bóng dáng hắn trong phòng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng động từ phòng tắm truyền đến.
Tôi bước nhanh tới mở cửa.
Thấy Phó Từ Diễm đang ngồi trong bồn tắm.
Chắc là đã dội nước lạnh, toàn thân ướt sũng.
Phần trên mặc một chiếc sơ mi cởi cúc, dính sát vào da, làm nổi bật cơ bụng rõ nét của người đàn ông.
Phần dưới...
Cái vật to lớn kia đang chĩa thẳng vào tôi, cương cứng lên rất cao.
Tôi theo bản năng nhắm mắt lại.
"Triệt Triệt."
Vừa dứt lời, Phó Từ Diễm cũng đứng dậy đi đến trước mặt tôi.
Nôn nóng kéo tôi vào lòng, bịt kín đôi môi tôi.
Hôn xong, hắn lại tiếp tục đi xuống, vuốt ve, cắn xé làn da tôi.
Giọng nói khàn đặc không thành tiếng: "Cục cưng, Triệt Triệt, được không?"
Tôi ôm lấy hắn: "Được, nhanh lên."
Chậm nữa tôi thật sự sợ cậu nổ tung mất, nhịn lâu như vậy.
Phó Từ Diễm bế ngang tôi lên, đi đến phòng ngủ, quăng tôi lên giường.
Hai cơ thể nóng bỏng của nhau áp sát, quấn quýt.
Trong phòng, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ hòa quyện.
Kéo dài mãi không dứt.
