Có người chụp được ảnh tôi và Hạ Dữ Quy cùng nhau bước vào phòng đăng ký kết hôn và đăng lên mạng, lại gây ra một trận sóng gió lớn.
Ý kiến của cư dân mạng ở khu vực bình luận cũng na ná ý kiến của các nhân viên trong công ty tôi.
Khác biệt là có rất nhiều Alpha tự tiến cử mình ở khu vực bình luận.
Phần lớn chỉ là nói đùa, nhưng có một bộ phận nhỏ lại vô cùng tự tin, thậm chí còn gửi tin nhắn riêng cho tôi—
【Điện hạ, tôi không bận tâm việc ngài kết hôn với một Beta, tôi có thể miễn cưỡng làm Alpha của ngài.
【Nhưng dù sao tôi cũng phải tìm một Omega để kết hôn, ngài không thể kết hôn với tôi, nên ngài chỉ có thể làm lẽ.
【Sau khi trở thành Omega của tôi, ngài phải ngoan ngoãn ở nhà, không được ra ngoài lộ diện, ngài nổi tiếng trên mạng như thế này bị nhiều người nhìn thấy, tôi đã rất không hài lòng rồi, dù ngài là Nhị Hoàng tử, ngài cũng chỉ là một Omega, phải nghe lời Alpha.
【Còn công ty của ngài nữa, một Omega như ngài hiểu biết gì, vẫn phải dựa vào Alpha. Đợi tôi trở thành Alpha của ngài, ngài hãy giao công ty cho tôi, ngài cứ ở nhà an phận lo cho gia đình là được.】
— Những lời lẽ ngu xuẩn tương tự như vậy.
Loại Alpha hôi hám này, dù có bị kỳ phát tình hành hạ đến chết, tôi cũng sẽ không liếc mắt nhìn lấy một lần.
Tôi giao những tin nhắn riêng này cho một trợ lý khác xử lý.
Quấy rối một Omega, lại còn là Nhị Hoàng tử Điện hạ Đế quốc, đủ để họ nếm trải cảnh tù tội một thời gian rồi.
Nếu không phải Hạ Dữ Quy, đã không có nhiều chuyện như vậy.
Tôi biết đây là sự giận cá c.h.é.m thớt, cũng biết anh ấy rất vô tội và xui xẻo, thậm chí sau này còn phải chấp nhận sự thật là Omega của mình ngoại tình.
Nhưng tôi chỉ là, rất phiền!
Tôi xoa xoa thái dương, dồn năng lượng vào công việc.
Mải miết làm việc cho đến giờ ăn tối, sau khi ăn xong, tôi lại làm việc đến gần mười hai giờ đêm.
Tôi đứng dậy vận động cơ thể đã ngồi suốt cả buổi chiều và buổi tối, thu dọn đồ đạc để về nhà.
Ngay cả khi kết hôn, cuộc sống của tôi cũng sẽ không có thay đổi gì lớn.
Tôi đã nghĩ như vậy, cho đến khi nhìn thấy ánh đèn chưa tắt trong biệt thự và Hạ Dữ Quy đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Khi còn nhỏ, Cha tôi thường xuyên làm việc về khuya, Ba tôi cũng hay bật đèn ngồi đợi ông ấy về như thế.
Trước đây tôi tò mò không biết cảm giác của người được đợi là như thế nào, giờ tôi cũng được trải nghiệm rồi.
Hơi mới lạ, tim còn lỡ mất một nhịp.
Ngay cả sự oán giận vì bị quấy rối cũng tan biến hết.
Tôi mím môi, nhìn Hạ Dữ Quy với ánh mắt phức tạp, rồi nói: "Sau này, không cần cố ý đợi tôi nữa đâu."
Tôi không cần phải nuôi dưỡng tình cảm với một Beta theo cách này, với Hạ Dữ Quy, chỉ cần làm đến mức tương kính như tân là đủ.
Vả lại, dù có phát sinh tình cảm đi nữa, cuối cùng cũng chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
Tôi nhất định phải tìm một Alpha khác, còn Hạ Dữ Quy, anh ấy cũng có thể tìm một người mà anh ấy thích, tốt nhất là Beta, đơn giản và không có gì phải phiền lòng.
Tìm một Alpha cũng được, kỳ dễ cảm của Alpha dễ chịu hơn kỳ phát tình của Omega, có thể dựa vào Beta của mình để vượt qua.
Tốt nhất đừng tìm Omega nữa, nếu không rất có khả năng sẽ lại kết thúc bằng bi kịch.
Hạ Dữ Quy không nói đồng ý hay không đồng ý, anh ấy trực tiếp chuyển sang chủ đề khác: "Em ăn khuya không?"
Tôi sờ cái bụng đã tiêu hóa hết bữa tối: "Ăn."
