Tôi định rời khỏi thành phố A, thời điểm đúng vào ngày cưới của Cố Mặc Sênh và Lục tiểu thư.
Khi ở bên Cố Mặc Sênh, tính chiếm hữu mạnh mẽ là có thật, tôi hầu như không có tự do. Nhân lúc này, tôi nhân tiện ra ngoài xem xét thế giới một chút.
Trước khi đi, tôi đến tiệm hoa gần đó mua một bó hoa tulip mà mẹ tôi thích nhất khi còn sống, muốn đến từ biệt mẹ.
Nhưng nhân viên cửa hàng cho biết.
“Xin lỗi anh, hôm nay là đám cưới của Cố thiếu, hoa trong tiệm đều đã được đặt trước hết rồi ạ.”
Tôi lại đi liên tục mấy tiệm hoa nữa, kết quả vẫn như vậy.
Đám cưới của Cố Mặc Sênh quả là chi mạnh tay.
Tôi cười khổ một tiếng, đành phải xách theo trái cây mà mẹ tôi thích ăn lúc sinh thời mà đi.
Tôi không nói chuyện này cho Cố Trường Ninh biết. Bước ra khỏi nghĩa trang, tôi thấy anh ta đang lặng lẽ dựa vào thân xe đợi tôi, vẻ mặt không được tốt lắm.
Chắc là đã về trước, thấy lá thư tôi để lại cho anh ta.
“Cậu muốn đi?”
Tôi bình tĩnh “ừm” một tiếng.
Anh ta không nói gì, chỉ mở cửa xe, kiềm nén một cảm xúc nào đó rồi nói: “Tôi đưa cậu đi.”
Suốt quãng đường im lặng.
Cố Trường Ninh đưa tôi đến cửa lên máy bay, im lặng suốt cả đoạn đường, cuối cùng cũng bùng nổ.
Anh ta giật lấy vali hành lý trong tay tôi, vành mắt hơi đỏ.
“Tôi muốn đi cùng cậu.”
“Anh không thể đi.”
“Tại sao?”
“Ở đây có người thân và bạn bè của anh, họ cần anh, còn tôi chẳng có gì cả, tôi không có gì để lưu luyến, nên tôi có thể bình tĩnh ra đi, còn anh thì không.”
Cố Trường Ninh ôm chặt lấy tôi, ngoan cố không chịu buông tay.
“Cậu không thể ở lại vì tôi sao? Cậu thực sự không biết tình cảm của tôi dành cho cậu sao?”
Cơ thể tôi cứng lại một chút, tôi dứt khoát đẩy anh ta ra.
“Tôi phải lên máy bay rồi, tạm biệt.”
Lấy lại vali hành lý của mình, tôi không hề quay đầu lại.
Tôi không phải là kẻ ngốc, tôi đại khái có thể cảm nhận được tình cảm của Cố Trường Ninh dành cho tôi.
Nhưng trái tim tôi vẫn chưa hoàn toàn được dọn sạch, điều này không công bằng với anh ta.
