“Anh về rồi à?”
Vừa bước chân vào cửa, tôi đã nghe thấy giọng nói dịu dàng, ấm áp của người vợ Omega, Văn Khâm Thời.
Tôi đáp: “Ừ.”
Cậu ấy bước đến, chiều cao gần như ngang tôi, cởi áo khoác ngoài cho tôi, cẩn thận vắt lên cánh tay, rồi cười với tôi: “Cơm nước làm xong hết rồi, ông xã, anh có muốn đi rửa tay trước không?”
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên tôi bị cậu ấy gọi như vậy, nhưng tôi vẫn chưa quen.
Chưa quen với việc mình thực sự có thêm một người vợ.
Càng chưa quen với ánh đèn đã bật sáng trong nhà mỗi khi tôi trở về từ công ty lúc nửa đêm, người đầy bụi đường.
Nghe thấy cách xưng hô đó, tôi hơi ngượng, không tự nhiên dụi mũi: “Bây giờ không có người ngoài, nếu cậu không muốn gọi thì có thể không gọi.”
Bản thỏa thuận tiền hôn nhân đã ghi rõ, chỉ cần duy trì quan hệ vợ chồng trước mặt người ngoài là được.
Mắt Văn Khâm Thời thoáng tối lại, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc trong mắt, nghe lời đổi cách gọi, gọi tên tôi: “Lưu Tranh sợ người mình thích hiểu lầm à?”
Không hiểu sao, tên tôi được cậu ấy gọi ra, lúc nào cũng mang theo vài phần thân mật.
Tôi không tự nhiên véo nhẹ vành tai, hoàn toàn không nghe rõ cậu ấy nói gì phía sau, chỉ mơ hồ đáp: “Ừ.”
Văn Khâm Thời ngừng lại một chút: “Được, tôi biết rồi.”
Cậu ấy mỉm cười, đề nghị: “Ăn cơm trước nhé?”
