Lương Dực Thư cuối cùng cũng chịu buông miệng.
Đối diện với đôi mắt tràn ngập ham muốn không thỏa mãn của anh ta, tôi rùng mình: "Anh, kỳ mẫn cảm của anh không phải đã qua rồi sao?"
Những lần trước đến kỳ mẫn cảm, anh ta đều phải hành hạ tôi ba bốn ngày.
Đứa bé này chính là sản phẩm của kỳ mẫn cảm lần trước.
Hơn nữa, Alpha đang chìm sâu trong kỳ mẫn cảm thường mất đi lý trí.
Tôi sợ bị anh ta làm sảy thai, hoảng loạn bò dậy tìm thuốc ức chế.
Nhưng tìm mãi không thấy.
Lương Dực Thư bực bội kéo tôi lại, trực tiếp lột sạch quần áo.
"Khoan, khoan đã, tôi..."
Lời sau đó bị anh ta dùng miệng chặn lại.
...
Gần đây Lương Dực Thư hình như đặc biệt chú ý đến bụng dưới của tôi.
Bốn tháng rồi, đã có chút cong lên.
Anh ta có lẽ nghĩ tôi béo lên, cứ ấn rồi lại ấn.
Và khi bị anh ta ép vào bồn rửa mặt.
Bình luận đột nhiên hiện ra:
【Tức c.h.ế.t tôi rồi! Lương tổng sao lại cãi nhau với thụ cưng, về nhà lại lấy cái tên thế thân này ra ngủ thay thụ cưng chứ?】
【Đồ công cụ đừng đắc ý, đây là lần cuối cùng rồi!! Từ nay về sau, mày đừng hòng gặp lại vai chính công, cả đời đừng nghĩ đến việc gặp anh ấy nữa!…】
Tôi sững sờ.
Khàn giọng, như bị ma xui quỷ khiến mà mở lời nhắc nhở:
"Lương Dực Thư, hợp đồng của chúng ta sắp hết hạn rồi, anh có nhớ không?"
Người phía sau không có phản ứng gì.
Vùi vào cổ tôi, nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
Bình tĩnh như đang nghe một chuyện thường tình.
Rất nhanh lại banh chân tôi ra, "Bảo bối, thả lỏng."
Tôi đột nhiên cười tự giễu.
Quả nhiên.
Trong lòng Lương Dực Thư, tôi quả thật chỉ là một công cụ mà thôi.
