NAM CHÍNH PO VĂN XUYÊN NHẦM TRUYỆN NGƯỢC, ĐƯỢC ĐẠI LÃO TÀN TẬT YÊU NHƯ MẠNG

Chương 3

“Cậu là ai?”

Tôi cứng đờ ngẩng đầu.

Lệ Yến Từ vừa tắm xong, đang một tay chống vào khung cửa.

Khăn tắm vì động tác này của hắn mà trượt xuống một chút.

Tôi thấy mắt mình hoa lên rồi lại hoa lên.

Mẹ nó, thói quen nghề nghiệp rồi.

Nhưng mà, đúng là to thật.

Tôi nuốt nước bọt.

Hệ thống hét lên: 【Ký chủ! Dù cậu có thèm khát thì cũng phải chọn người chọn thời điểm chứ! Đây là đại phản diện đó! Chúng ta không được ‘ăn’ hắn!】

Vô lý, tôi đương nhiên biết.

Chẳng qua tôi bị chặn đường rồi thôi!

Một mùi thuốc s.ú.n.g đột ngột xộc ra.

Hệ thống hoảng loạn:

【Là tin tức tố! Đại phản diện lên cơn cai nghiện rồi!】

【Ký chủ nguy hiểm! Mau chạy!! Chạy!!!】

Chạy?

Tôi chạy đi đâu bây giờ?

Chưa kịp tìm thấy con đường sống thứ hai, thân hình Lệ Yến Từ lảo đảo, mu bàn tay chống khung cửa nổi đầy gân xanh.

Hắn khập khiễng bước một bước về phía tôi.

“Nói, cậu vừa rồi, đang làm gì?”

Tôi không còn đường lui.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Chết chắc, c.h.ế.t chắc, c.h.ế.t chắc.

Nhưng tôi không muốn chết.

Lăn lộn trong thế giới PO văn lâu như vậy, chưa từng gặp qua công nào hung bạo, công nào điên rồ à?

Mặc dù những tên đó chỉ điên trên giường, không cùng đẳng cấp với sát thần đang lảng vảng ngoài giường này.

Nhưng bây giờ hắn trông rất đau khổ.

Cực kỳ đau khổ.

Người ta khi cực kỳ đau khổ, tính công kích là mạnh nhất, nhưng cũng là yếu ớt nhất.

Trong đầu tôi lướt qua vô số tình tiết kinh điển trong PO văn—dùng cơ thể an ủi, dùng nụ hôn trấn áp...

Hệ thống khóc lóc: 【Ký chủ đừng nghĩ quẩn!】

Tôi nghĩ thông rồi.

Đằng nào cũng chết, chi bằng đánh cược một phen.

Trước khi bàn tay Lệ Yến Từ bóp lấy cổ tôi, tôi nhắm mắt lại, lòng dạ sắt đá.

Bất ngờ lao tới, kiễng chân, nhắm thẳng vào đôi môi mỏng đang mím chặt của hắn, hung hăng hôn lên.

 

back top