Lần nữa tỉnh lại.
Tôi bị ánh nắng mặt trời làm cho lóa mắt.
Rèm cửa không kéo kín, một tia nắng vàng chiếu thẳng vào mặt tôi.
Tôi mơ màng lật người.
Tay sờ sang bên cạnh.
Chạm vào một cơ thể ấm áp, rắn chắc.
“Tỉnh rồi?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu.
Mang theo sự lười biếng của người vừa ngủ dậy.
Tôi đột nhiên mở mắt.
Đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
Lệ Yến Từ.
Không phải tên phản diện mặt mày âm u kia.
Mà là người yêu đã đồng hành cùng tôi từ mười tám tuổi đến hai mươi hai tuổi, người đã cưng chiều tôi đến tận trời.
Ký ức ngay lập tức ùa về.
Những ký ức của hai kiếp sống đan xen vào nhau, cuối cùng hòa quyện hoàn hảo.
Tôi biết hắn là ai.
Và tôi cũng biết tôi là ai.
“Lệ Yến Từ...”
Tôi rúc vào lòng hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn.
Cảm giác an toàn đó khiến tôi muốn thở dài.
“Em đã có một giấc mơ.
“Mơ thấy em c.h.ế.t rồi.
“Còn mơ thấy anh biến thành đại ma vương, muốn hủy diệt cả thế giới.”
Cánh tay Lệ Yến Từ siết chặt hơn.
Ôm chặt tôi trong vòng tay.
Hắn đặt một nụ hôn lên trán tôi.
“Thật sao?
“Vậy tôi trong mơ có nói cho em biết không.
“Bất kể em sống hay chết.
“Bất kể em ở thế giới nào.
“Chỉ cần tôi muốn.
“Tôi đều có thể bắt được em.”
Tôi cười.
Nhưng nước mắt lại không kiềm được rơi xuống.
“Ừ.
“Anh bắt được em rồi.”
Tôi ngẩng đầu, hôn lên môi hắn.
Lần này.
Không có nhiệm vụ.
Không có hệ thống.
Không có cốt truyện.
Chỉ có chúng tôi.
Ánh dương vừa vặn.
Giống như người đàn ông như thần binh giáng thế ở cửa con hẻm ngày hôm đó.
Chiếu sáng cả phần đời còn lại của tôi.
(HẾT)
