Những ngày tháng yên bình luôn ngắn ngủi.
Lỗi hệ thống mang lại không được sửa chữa hoàn toàn.
Và khi mối quan hệ của tôi và Lệ Yến Từ đi sâu hơn, mức độ sụp đổ của đường thế giới ngày càng cao.
Cơ thể tôi bắt đầu có vấn đề.
Ban đầu chỉ là dễ mệt mỏi, buồn ngủ.
Sau đó bắt đầu chảy m.á.u mũi, không cầm được.
Hệ thống sốt ruột quay cuồng.
【Ký chủ! Linh hồn của cậu và thế giới này đang xung đột ngày càng nghiêm trọng!】
【Cứ tiếp tục như vậy, cơ thể cậu sẽ sụp đổ!】
【Phải hoàn thành nhiệm vụ và rời đi càng sớm càng tốt!】
Nhiệm vụ?
Nhiệm vụ bây giờ là gì?
Cốt truyện gốc đã sụp đổ đến mức mẹ không nhận ra con rồi.
Vai chính Thụ bị đuổi đi, phản diện không c.h.ế.t lại còn ở bên tôi.
Thế này thì hoàn thành kiểu gì?
【Dù sao đi nữa, chỉ cần Lệ Yến Từ hoặc Sở Lân một trong hai đạt được kết cục ban đầu, đường thế giới sẽ kết thúc!】
Hệ thống đưa ra ý kiến.
【Hay là... chúng ta vẫn nên làm cho Lệ Yến Từ phá sản đi? Hoặc làm cho chân hắn tàn phế triệt để hơn nữa?】
Tôi đảo mắt khinh thường.
“Cậu muốn tôi c.h.ế.t thì nói thẳng đi.”
Bây giờ tôi ngay cả cái nắp chai còn không vặn nổi, mà còn đòi làm Lệ Yến Từ?
Hắn một ngón tay cũng có thể nghiền c.h.ế.t tôi.
Nhưng sự bất thường của cơ thể tôi vẫn bị Lệ Yến Từ phát hiện.
Hôm đó đang ăn cơm, tôi đột nhiên choáng váng, m.á.u mũi chảy thẳng vào bát canh.
Màu đỏ chói mắt.
Biểu cảm của Lệ Yến Từ lúc đó, còn đáng sợ hơn cả gặp ma.
Hắn quăng đũa, lao đến ôm tôi chạy ra ngoài.
Lái xe tốc độ cao đến bệnh viện tư nhân.
“Bác sĩ! Cứu cậu ấy!”
Tôi chưa bao giờ thấy hắn mất bình tĩnh như vậy.
Ngay cả khi bị đánh gãy chân, bị người khác cười nhạo là tàn phế, hắn cũng chỉ cắn răng không nói một lời.
Bây giờ lại vì tôi chảy m.á.u mũi mà mắt đỏ hoe vì lo lắng.
Kết quả kiểm tra đương nhiên không tìm ra gì.
Các chỉ số đều bình thường.
Bác sĩ chỉ có thể nói là lao lực quá độ, cộng thêm... túng dục quá độ.
Mặt Lệ Yến Từ nghe xong đen lại.
Nhưng điều này không làm hắn yên tâm.
Hắn bắt đầu hạn chế hoạt động của tôi nghiêm ngặt hơn.
Không cho tôi xuống giường, không cho tôi làm việc nặng.
Thậm chí cả chuyện kia cũng ngừng lại.
Mỗi ngày chỉ ôm tôi ngủ, đơn thuần là đắp chung chăn trò chuyện.
Điều này khiến tôi rất không quen.
“Lệ Yến Từ, tôi chịu hết nổi rồi.”
Tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà thở dài.
“Không vận động nữa, tôi sắp mọc lông luôn rồi.”
“Câm miệng.”
Lệ Yến Từ đang gọt táo cho tôi.
“Ăn cái này đi.”
Hắn đưa miếng táo đã cắt sẵn đến miệng tôi.
“Tôi không ăn.”
Tôi quay đầu đi.
“Không có khẩu vị.”
Thật sự là không có khẩu vị.
Gần đây ăn gì nôn nấy.
Giống như đang mang thai vậy.
Nếu không phải tôi là một Beta, tôi đã nghi ngờ Lệ Yến Từ có thật sự tài giỏi đến mức làm tôi mang thai không.
Lệ Yến Từ nhíu chặt mày.
“Phải ăn.”
Hắn mạnh mẽ nhét táo vào miệng tôi.
“Không ăn làm sao khỏe lại được?
“Khỏe lại mới có thể...”
Hắn dừng lại.
Ánh mắt tối sầm.
“Mới có thể ở bên tôi lâu hơn một chút.”
Tim tôi run lên.
Hắn cảm nhận được rồi.
Cảm nhận được sinh lực của tôi đang dần mất đi.
Mặc dù bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.
Nhưng trực giác mách bảo hắn, tôi sắp biến mất rồi.
“Lệ Yến Từ.”
Tôi nhai táo, gọi hắn một cách mơ hồ.
“Nếu một ngày nào đó tôi không còn ở đây nữa, anh sẽ thế nào?”
Tay Lệ Yến Từ gọt táo run lên.
Lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào đầu ngón tay.
Giọt m.á.u rỉ ra.
Nhưng hắn như không cảm thấy gì.
Chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Em muốn đi đâu?
“Tìm Sở Lân?
“Hay là muốn trở về cái thế giới... mà tôi không biết kia?”
Tôi kinh ngạc.
Sao hắn lại biết?
“Em nghĩ tôi ngốc sao?”
Lệ Yến Từ ném con d.a.o xuống bàn, phát ra một tiếng loảng xoảng giòn giã.
“Lúc em nói mớ, em đã gọi mẹ.
“Còn gọi... hệ thống.
“Mặc dù tôi không biết đó là ai, nhưng tôi biết, em không thuộc về nơi này.
“Kỷ Kiều đã c.h.ế.t rồi, phải không?
“Trong phòng tắm đó, hoặc là sớm hơn.
“Em bây giờ, chỉ là một cô hồn dã quỷ.”
Bị lật tẩy rồi.
Tôi dứt khoát không giả vờ nữa.
“Phải.”
Tôi thừa nhận.
“Tôi là một cô hồn dã quỷ.
“Chiếm lấy thân xác Kỷ Kiều, lừa dối tình cảm của anh.
“Bây giờ tôi muốn đi, không được sao?”
“Không được!”
Lệ Yến Từ đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy tôi.
“Em là của tôi.
“Ngay cả là quỷ, cũng là quỷ của tôi.
“Nếu em dám đi, tôi sẽ hủy diệt thế giới này.
“Để em không còn nơi nào để đến.”
Kẻ điên.
Đúng là kẻ điên.
Nhưng tôi lại cảm thấy một chút ấm áp đã lâu không có trong vòng tay kẻ điên này.
Ấm áp hơn cái hệ thống lạnh lùng kia, ấm áp hơn cái gọi là thế giới hiện thực kia.
“Được.”
Tôi ôm lại hắn.
“Tôi không đi.
“Chỉ cần tôi không chết, tôi sẽ không đi.”
Đây là lời hứa.
Cũng là lời nói dối.
Bởi vì tôi biết, tôi sắp c.h.ế.t rồi.
