Ngày hôm sau trở về từ chuyến công tác, tôi dậy rất sớm.
Tắm rửa, gội đầu, dùng loại sữa tắm đắt tiền nhất, cạo râu và lông nách, còn cẩn thận dùng sáp vuốt tóc tạo kiểu.
Tủ quần áo bị lật tung bét nhè, cuối cùng chọn chiếc áo sơ mi linen được cho là tạo cảm giác lười biếng cao cấp, phối với quần tây kaki.
Bên trong cùng là một chiếc áo lót ren bán trong suốt.
Cả đời chưa từng mặc loại quần áo dâm đãng như vậy, có chút ngượng ngùng.
Nhưng lỡ đâu thì sao, ừ đúng rồi.
Nhìn trước nhìn sau trước gương, trước khi ra khỏi nhà xịt nước hoa mùi cam quýt, tươi mát không hề gắt, lên cổ tay và sau tai.
Tốt lắm, Vương Tiểu Việt, hôm nay chính là ngày cậu từ biệt kiếp F.A từ trong bụng mẹ, ôm lấy cuộc sống t.ì.n.h d.ụ.c hạnh phúc!
Bước vào công ty, cô lễ tân che miệng cười:
"Wow, anh Vương hôm nay đẹp trai quá. Có hẹn hò sao?"
Tôi thầm sung sướng, kiềm chế nói: "Không không, mặc đại thôi."
Bước chân nhẹ nhàng đi về phía chỗ làm.
Chưa kịp ngồi xuống, đã nghe thấy giọng nói khiến da đầu tê dại vang lên từ phía sau.
"Yo, anh Vương vừa từ cái tiệm cắt tóc lề đường nào về làm kiểu tóc trend vậy?"
Cơ thể tôi cứng đờ, từ từ quay người lại.
Phó Dã đút hai tay vào túi, đứng phía sau tôi.
Bình thường hắn đã mặc đồ màu mè rồi.
Hôm nay lại mặc màu mè đến mức đáng kinh ngạc.
Bộ vest màu xám đậm có hoa văn được cắt may vừa vặn, hai nút cổ áo được nới lỏng, để lộ xương quai xanh với đường nét mượt mà.
Tóc được chải chuốt bằng keo vuốt tóc gọn gàng, mùi nước hoa trên người cũng đặc biệt nồng nặc.
Hắn ta chậm rãi đi tới, quét tôi từ đầu đến chân như máy quét.
Cuối cùng nhìn vào n.g.ự.c tôi nhướng mày.
Tôi theo phản xạ che lại, mặt hơi nóng.
Nắm đ.ấ.m cứng rồi lại cứng.
"Phó tổng," tôi nghiến răng nói, "Ngài mặc bộ đồ này hôm nay, là chuẩn bị đi giành chức vô địch bán hàng ở khu nhà đối diện sao? Tóc này ruồi đậu lên cũng phải chẻ chân ra mà đứng."
Phó Dã nhếch môi.
"Xem ra tâm trạng anh Vương hôm nay không tệ, còn có sức cãi lại."
Ánh mắt hắn quét qua bàn làm việc của tôi.
"Nhưng, thay vì dành sức lực cho việc làm đẹp và đấu võ mồm, chi bằng xem hòm thư trước đi. Công việc tích tụ trong thời gian đi công tác tôi đã gửi cho anh rồi. Phải thấy được bản đề án sơ bộ trước khi tan làm."
Hắn ta vừa ngân nga một điệu nhạc nhỏ vừa sải bước chân dài đi.
Để lại tôi đứng tại chỗ suýt cắn nát răng hàm.
Đồ chó chết!
Tự mình ăn mặc như sắp đi thảm đỏ, còn có mặt mũi nói tôi sao?
Tôi tức tối ngồi xuống, mở máy tính, quả nhiên trong hòm thư có một email chưa đọc đến từ Phó Dã.
Kích thước tệp đính kèm khiến người ta tuyệt vọng.
Tôi ủ rũ gửi tin nhắn cho bé cưng: "Bảo bối xin lỗi, đột xuất phải tăng ca, có thể đến muộn một chút xíu."
Đối phương trả lời ngay lập tức:
"Không sao đâu vợ! Anh đợi em, đợi bao lâu cũng được!"
"Chú chó con ngoan ngoãn ngồi chờ.jpg"
