MỞ MẮT RA LẦN NỮA, TÔI TRỞ VỀ TRƯỚC NGÀY HẮN KẾT HÔN VỚI EM GÁI TÔI

Chương 24

Ngoại truyện (Phó Hàn Châu)

1

Sau khi Tiểu Ly rời đi, tôi đã suy sụp một thời gian dài.

Đầu gối vốn đã có vết thương cũ hoàn toàn phế bỏ, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Và đứa con Tô Mạn mang thai cũng không phải của tôi.

Cô ta không chấp nhận thụ tinh nhân tạo, đứa bé đó là của Phó Minh Lãng.

Tô Mạn tìm đến cửa, vốn dĩ là một mắt xích trong kế hoạch của anh ta.

Mục đích là để thúc đẩy tình cảm giữa tôi và Tiểu Ly, giúp tôi nhận ra tình cảm của mình.

Cha tôi đau khổ tột cùng, còn tôi chỉ cảm thấy thiên đạo luân hồi.

Mọi thứ đều là quả báo.

2

Cha g.i.ế.c mẹ kế.

Người anh cùng cha khác mẹ tàng trữ vũ khí trái phép.

Còn tôi thì thân tâm kiệt quệ.

Phó gia cứ thế mà sụp đổ.

3

Mấy năm sau, tôi tình cờ gặp lại Kiều Ly.

Cậu ấy đang dắt một đứa bé, trông rất giống cậu ấy.

Hóa ra cậu ấy vẫn tìm một người phụ nữ để kết hôn.

Trong lòng tôi không khỏi nhẹ nhõm.

“Sao anh lại ở đây?”

Kiều Ly nhìn vào quầy hàng ăn vặt trước mặt tôi, nhíu mày.

Chè xoài bưởi, phiên bản thể rắn.

Món tráng miệng mới thịnh hành gần đây, cũng là món yêu thích của cậu ấy.

Tôi lắp bắp: “Kiếm sống thôi.”

Cậu ấy gật đầu, bảo đứa bé chọn một phần.

Tôi gói lại đưa cho, che đi mã thanh toán.

“Không... không cần đâu, cứ xem như là tôi mời đứa bé.”

Đứa bé hiểu chuyện nhìn phản ứng của Kiều Ly.

May mắn thay, cậu ấy không từ chối.

“Cảm ơn chú ạ~”

“Không đúng, con phải gọi là dượng.”

“Àu~ Cảm ơn dượng ạ.”

Một dòng m.á.u tanh trào lên cổ họng.

Muốn nói rằng tôi không kết hôn với Tô Mạn, đừng gọi tôi là dượng.

Nhưng cuối cùng chỉ có thể im lặng nhìn bóng lưng họ rời đi.

4

Đêm đó, tôi dùng hết tiền mua một đống rượu.

Uống say mèm, rồi xảy ra tai nạn giao thông.

Linh hồn lơ lửng trong không trung.

Khi tỉnh dậy lần nữa, trong đầu tôi có thêm một đoạn ký ức.

Tôi mơ thấy đêm tôi nói với Tiểu Ly rằng tôi sắp kết hôn, cậu ấy không giới thiệu Tô Mạn, mà là tỏ tình với tôi.

Cũng mơ thấy, chúng tôi... từng có một đứa con.

Thậm chí còn mơ thấy một chuyện vô lý hơn.

Để giành lấy quyền thừa kế, tôi đã cướp đứa bé, nói dối là con của tôi và Tô Mạn.

Cuối giấc mơ, Tiểu Ly đau buồn tự sát.

Tôi giật mình toát mồ hôi lạnh.

May mắn thay, đây chỉ là một giấc mơ.

Làm sao tôi có thể đối xử với Tiểu Ly như vậy chứ?

5

Nhưng tất cả những điều này đều không phải là mơ.

Lần thứ hai gặp lại Tiểu Ly, cậu ấy đang ở bên một người đàn ông khác.

Họ có cử chỉ thân mật, trông như một gia đình ba người.

Một tia sáng lóe lên trong đầu.

Tôi lấy hết can đảm, đẩy xe lăn một cách khó khăn đến bên cạnh họ.

Tiểu Ly cảnh giác nhìn tôi chằm chằm.

“Đừng... đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi em một câu hỏi, hỏi xong tôi sẽ đi ngay.”

“Anh hỏi đi.”

“Đứa bé này... đứa bé này có phải là con của em...”

Chưa đợi tôi nói xong, cậu ấy đột nhiên bật cười.

Sau đó nói một câu khiến tôi lập tức sụp đổ.

Cậu ấy nói:

“Phó Hàn Châu, anh cũng quay lại rồi sao.”

Tim tôi ngừng đập.

Hóa ra tất cả mọi thứ trong giấc mơ, đều là sự thật.

Giây phút này.

Tôi sống không bằng chết.

 

[HẾT]

back top