Thẩm Tẫn Xuyên không biết có phải bị Lục Chấp đánh vào đầu hay không.
Mà lần nào cũng đi cùng tôi đến bệnh viện tư nhân do gia đình hắn mở.
Lần nào viện trưởng cũng đích thân ra đón.
Tôi chỉ cảm thán.
Hận bản thân không phải là người giàu có.
Trên đường Thẩm Tẫn Xuyên đưa tôi về nhà, tôi nhịn rồi lại nhịn.
Vẫn không nhịn được: “Sau này anh không cần phiền phức như vậy, tôi tự đi được.”
Thẩm Tẫn Xuyên: “Em dùng xong tôi rồi thì vứt đi à?”
Hắn dừng lại, bình phẩm: “Tra nam.”
Bị đội lên cái mũ tra nam một cách vô cớ, tôi tê tái cả người.
“Tại sao tôi lại là tra nam?”
Thẩm Tẫn Xuyên có vẻ hơi oan ức: “Không chịu trách nhiệm với tôi.”
“Theo đuổi em lâu như vậy, cũng không cho tôi một danh phận...”
Tôi im lặng.
Cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Đưa tôi về nhà xong, Thẩm Tẫn Xuyên cũng mặt dày đi theo lên lầu.
“Cho tôi vào uống ly nước, em sẽ không keo kiệt vậy đâu nhỉ?”
Nói đến mức này rồi.
Tôi cũng không phải là người keo kiệt đến thế.
Hơn nữa Thẩm Tẫn Xuyên cũng giúp tôi nhiều việc, tôi vẫn cho hắn lên lầu.
Rót cho Thẩm Tẫn Xuyên một ly nước, tôi vào phòng.
Lúc đi ra, quần áo trên người Thẩm Tẫn Xuyên đã ướt sũng.
Trên tay còn cầm nửa ly nước.
Thấy tôi nhìn hắn, Thẩm Tẫn Xuyên giải thích: “Vô tình đổ lên người.”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nghi ngờ Thẩm Tẫn Xuyên cố ý, nhưng lại không có bằng chứng.
Thẩm Tẫn Xuyên vô tội hỏi tôi:
“Có thể cho tôi mượn một bộ quần áo của em được không?”
“Tôi thay một chút, nếu không lát nữa sẽ bị cảm lạnh.”
Tôi: ......
Quay người về phòng, lấy bộ quần áo lần trước Thẩm Tẫn Xuyên bảo tôi mặc về.
Hắn nhận lấy: “Cảm... sao lại là bộ này?”
Tôi cười như không cười: “Chứ còn gì nữa?”
Thẩm Tẫn Xuyên cởi quần áo ướt trên người ra ngay trước mặt tôi.
Tôi lập tức nhìn thẳng.
Hai múi cơ n.g.ự.c lớn, tám múi bụng.
Vòng eo trông rất săn chắc.
Bờ vai rộng eo thon được cụ thể hóa ngay khoảnh khắc này.
Tôi không nhịn được nuốt nước bọt.
Thẩm Tẫn Xuyên ngước mắt lên, ánh mắt đầy ý cười.
“Sao thế?”
Tôi khó khăn quay mặt đi: “Không có gì, mau mặc vào đi.”
“Giữa ban ngày ban mặt đừng có phát rồ.”
Thẩm Tẫn Xuyên mặc quần áo vào: “Tôi còn tưởng em thích chứ...”
Bị Thẩm Tẫn Xuyên nói trúng tim đen.
Tôi thực sự thích.
Chờ Thẩm Tẫn Xuyên đi rồi, tôi nằm trên giường.
Vô thức chạm vào bụng dưới của mình.
Hơi ngẩn người.
Ban đầu, Lục Chấp cũng đối tốt với tôi như vậy.
Cuối cùng cũng chẳng ra sao.
