Vì mang thai, tôi không ăn uống được gì.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã sụt đi một vòng.
Khi Chu Duyên đến tìm tôi, ánh mắt cậu ấy ẩn chứa sự lo lắng.
“Cậu không khỏe à? Sao lại gầy đi nhiều thế? Có cần tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra không?”
Tôi mỉm cười: “Không cần.”
Chu Duyên “ồ” một tiếng: “Vậy tối nay, chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé?”
Tôi từ chối.
“Tại sao?”
Tôi thở dài: “Cậu là anh em của Lục Chấp, tôi lại là bạn trai cũ của hắn, nếu hắn biết chúng ta đi ăn cùng nhau, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em của mấy người.”
“Thôi bỏ đi...”
“Với lại... Thẩm Tẫn Xuyên, hắn cũng muốn đi ăn với tôi.”
Chu Duyên sững sờ.
“Nhưng tôi đã từ chối hắn rồi.” Tôi nói.
Chu Duyên thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, tôi không bận tâm.”
“Tinh Dã, Lục Chấp không xứng đáng.”
“Cậu đừng quá buồn...”
Tôi gật đầu.
Tôi không buồn.
Chu Duyên cười cố tỏ ra thoải mái: “Nếu không ăn cơm, vậy tôi đưa cậu về nhà.”
Vừa hay, tôi cũng không muốn chen chúc trên tàu điện ngầm.
Đưa tôi đến dưới lầu, vừa bước xuống xe tôi đã nhìn thấy Lục Chấp.
Lục Chấp cũng nhìn sang.
Khi thấy Chu Duyên trong xe, hắn bắt đầu sủa lên.
Chu Duyên nhíu mày: “Tôi và Tinh Dã là bạn bè, tôi đưa cậu ấy về nhà thì có vấn đề gì à?”
“Dù có vấn đề gì, cũng không liên quan đến một người bạn trai cũ như anh, phải không?”
Hai người bắt đầu cãi nhau.
Tôi nhìn thấy Thẩm Tẫn Xuyên ở phía bên kia.
Xem ra, hắn cũng đến tìm tôi.
Hai người cãi nhau không ai chịu nhường ai, không để ý đến Thẩm Tẫn Xuyên bên cạnh.
Tôi kéo Chu Duyên ra: “Đừng đánh nữa.”
Lục Chấp gần như phát điên.
“Bùi Tinh Dã, em lại bênh vực nó?!”
Tôi vẫn rất bình tĩnh: “Lục Chấp, chúng ta đã chia tay rồi. Anh đừng đến tìm tôi nữa.”
“Hơn nữa...”
Tôi nhìn Thẩm Tẫn Xuyên: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
Bọn họ: ?
Còn tôi thì đi thẳng lên lầu.
Không giải thích thêm.
Người mình thích, tất cả đều là lừa dối.
Hy vọng nhóm người này có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của tôi.
Sự thật về việc mang thai đã sáng tỏ, tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa với họ nữa.
Không muốn có bất kỳ sự dây dưa nào.
Ngày hôm sau, Thẩm Tẫn Xuyên mặt mày xanh mét đến công ty tìm tôi.
Quản lý nghĩ là hợp đồng có vấn đề.
Bảo tôi vào phòng họp.
Bước vào, bên trong chỉ có Thẩm Tẫn Xuyên.
Mông tôi vừa chạm ghế.
Hắn đã nói: “Bùi Tinh Dã...”
“Người em thích, có phải là tôi không?”
Tôi: ?
