Đầu óc tôi "ong" một tiếng.
Thì ra, thật sự là Thẩm Tẫn Xuyên.
Lục Chấp đi tới, đẩy Thẩm Tẫn Xuyên ra.
“Đều là anh em, mày muốn làm gì bạn trai tao?!”
Thẩm Tẫn Xuyên cong môi cười: “Không có gì, cậu ấy chỉ muốn xác nhận chút chuyện thôi.”
Lục Chấp nghiến răng: “Xác nhận chuyện gì mà phải ghé sát như vậy?!”
Tôi nhíu mày.
Dùng sức đẩy Lục Chấp đang đứng trước mặt ra.
“Không liên quan gì đến anh!”
Sau khi tôi rời đi, loáng thoáng vẫn nghe thấy Lục Chấp chất vấn Thẩm Tẫn Xuyên về mối quan hệ giữa hắn và tôi.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc.
Tôi kéo Thẩm Tẫn Xuyên vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa, khóa lại.
Làm một mạch.
“Người đêm hôm đó, tại sao lại là anh?!”
Tôi nhìn Thẩm Tẫn Xuyên, nghiến răng chất vấn: “Rõ ràng tôi gọi điện cho Lục Chấp.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Tẫn Xuyên từ từ biến mất.
Nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, rồi trầm giọng nói:
“Là em ôm tôi không buông.”
Tôi: ?
Mặc dù tôi có thể quên những chuyện mình làm khi say, nhưng tôi tuyệt đối không thể tùy tiện ôm người khác không buông.
Hơn nữa, người đó lại là Thẩm Tẫn Xuyên.
Trong số anh em của Lục Chấp, Thẩm Tẫn Xuyên là người không thích tôi nhất.
“Em có muốn tôi cho em xem bằng chứng không?” Thẩm Tẫn Xuyên hỏi.
Dưới cái nhìn chằm chằm của tôi, Thẩm Tẫn Xuyên lấy điện thoại ra, mở album ảnh, chiếu cho tôi xem một đoạn video.
Sau khi xem xong, tôi im lặng rất lâu.
Bởi vì, thật sự là tôi ôm Thẩm Tẫn Xuyên không buông...
“Anh có thể đẩy tôi ra mà!” Tôi nói.
Thẩm Tẫn Xuyên cười.
“Không đẩy ra được đâu~”
Hắn hạ giọng: “Em đặc biệt, bám người!”
