Nam Nịnh Nguyệt mở choàng mắt, phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ nhỏ ở nhà.
Nam Âm Trầm bước vào, thấy Nam Nịnh Nguyệt tỉnh lại thì nhẹ nhõm thở phào: “Anh, mấy hôm trước anh ngất xỉu ngoài ruộng làm em sợ c.h.ế.t khiếp. May mà bây giờ không sao rồi.”
Xem ra là Nam Âm Trầm đã cõng anh về. Quần áo anh chỉnh tề và sạch sẽ.
Nam Âm Trầm bổ sung: “Là mẹ giúp anh thay quần áo.”
“Mẹ đâu?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Bà đi mua thuốc rồi,” Nam Âm Trầm nói.
“…” Nam Nịnh Nguyệt im lặng một lát.
“Ồ, thế nào, gặt xong hết chưa?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Vâng, đất nhà mình vốn dĩ cũng không lớn,” Nam Âm Trầm trả lời.
“Anh, đến kỳ động dục rồi mà anh còn đi làm công việc mệt nhọc như thế, hà tất phải vậy,” Nam Âm Trầm nói.
“Làm xong sớm một chút thì tốt hơn,” Nam Nịnh Nguyệt nói, nhìn qua điện thoại. Có một cuộc gọi video bị nhỡ, chắc là em trai đã giúp anh nghe máy.
“Chỉ là chuyện sớm vài ngày thôi mà. Anh, anh ở Tề Hải không lẽ có đối tượng rồi sao?” Nam Âm Trầm nhìn anh, nói câu đùa.
Anh trai cậu thật sự quá vất vả.
“Không có, em nghĩ nhiều rồi,” Nam Nịnh Nguyệt phủ nhận. Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên tiếng chuông.
Nam Nịnh Nguyệt nhìn thấy ba chữ quen thuộc, liền bấm nghe.
“Thế nào? Anh không sao chứ?” Nam Nịnh Nguyệt nghe thấy giọng Hứa Đồng Tiêu.
Chắc chắn Nam Âm Trầm đã nói cho Hứa Đồng Tiêu biết chuyện anh ngất xỉu.
“Không sao,” Nam Nịnh Nguyệt nói.
“Em… Em muốn biết anh đang ở đâu?” Hứa Đồng Tiêu do dự một lúc rồi hỏi.
“Ở nhà anh, anh ổn,” Nam Nịnh Nguyệt nói.
“Vậy thì tốt rồi, em…” Hứa Đồng Tiêu im lặng một lát.
“Còn chuyện gì nữa không?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Không còn nữa,” Hứa Đồng Tiêu cúp điện thoại.
Hứa Đồng Tiêu đặt điện thoại vào túi áo, đứng trước cửa một phòng khám nát tươm trong thị trấn nhỏ. Tay cậu cầm một ít thuốc.
Bên tai là thứ tiếng địa phương cậu không hiểu được. Cậu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ lặng lẽ bỏ gói thuốc vào ba lô.
________________________________________
“Anh, người đó là ai vậy?” Nam Âm Trầm hỏi.
“Không, chỉ là một người bạn,” Nam Nịnh Nguyệt nói. Anh đứng dậy, bước ra cửa nhìn xung quanh, bốn phía không có ai.
Anh quay trở lại phòng ngủ.
May mắn là không có ai.
