Ngày hôm sau tỉnh lại, Nam Nịnh Nguyệt phát hiện chăn ga đã được thay, Hứa Đồng Tiêu còn thay quần áo cho anh.
Nam Nịnh Nguyệt nhìn thấy Hứa Đồng Tiêu ngồi bên giường, đối phương còn sờ sờ mặt anh ôn nhu nói: “Học trưởng, chúng ta xin nghỉ.”
“Đã 12 giờ rồi sao?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Ừm,” Hứa Đồng Tiêu cười trả lời, “Anh ngủ lâu như vậy không tỉnh, em liền xin nghỉ.”
“Học trưởng, em phát hiện em càng yêu anh,” Hứa Đồng Tiêu ôm lấy Nam Nịnh Nguyệt nói.
“Anh lại đồng ý chúng ta kết nối rồi, em thật sự sắp vui vẻ c.h.ế.t mất.”
Hứa Đồng Tiêu còn ngửi tin tức tố Nam Nịnh Nguyệt.
“Sao anh lại nhanh chóng đồng ý kết nối với em như vậy, là bởi vì tin tức tố sao?”
Nam Nịnh Nguyệt ý thức trở về sau, đánh nhẹ vào vai Hứa Đồng Tiêu, mắng: “Ngốc tử.”
“Anh sớm đã muốn kết nối với em trước khi em tỏ tình với anh rồi. Lúc đó anh còn không biết tin tức tố của em có mùi vị gì.”
Cơ thể Hứa Đồng Tiêu cứng lại, nửa ngày sau mới hoàn hồn. Cậu vùi vào cổ Nam Nịnh Nguyệt hỏi: “Thật không?”
“Anh lừa em có ích lợi gì?” Nam Nịnh Nguyệt phóng thích tin tức tố cười nói.
“Vậy anh không sợ em là tra nam sao?” Hứa Đồng Tiêu hôn hôn Nam Nịnh Nguyệt nói.
“Em thử một lần xem, anh lập tức tìm người khác ngay,” Nam Nịnh Nguyệt nói.
“Anh không thiếu người yêu, hơn nữa anh không cần đi cầu xin tình yêu nào, anh hiện tại thật ra sống rất tốt.”
“Anh… Được được được, anh thắng,” Hứa Đồng Tiêu cười trả lời.
Đúng thật, dù trước đây Nam Nịnh Nguyệt không ở bên cậu vì sự tự ti từ giai cấp, nhưng hiện tại Nam Nịnh Nguyệt đã trưởng thành nội tâm, hơn nữa bản thân Nam Nịnh Nguyệt rất có thực lực và nhan sắc. Người yêu thầm và theo đuổi chắc chắn không ít.
Lúc đại học đã có người còn tìm đến căng tin, mỗi ngày ăn cơm ở căng tin chỉ để nhìn thấy Nam Nịnh Nguyệt.
Hứa Đồng Tiêu đều có thể đoán được 6 năm cậu không ở đây, đã có bao nhiêu người nhớ thương Nam Nịnh Nguyệt và triển khai hành động theo đuổi.
Huống chi Nam Nịnh Nguyệt không yêu đương cũng không sao cả.
“Vậy lần trước trên xe buýt anh say xe dựa vào vai em ngủ, anh có phải cố ý không? Còn cố ý phóng thích một chút tin tức tố để thử em đúng không?” Hứa Đồng Tiêu hỏi.
“Anh không nói gì cả,” Nam Nịnh Nguyệt đẩy Hứa Đồng Tiêu ra, ngượng ngùng không nhìn Hứa Đồng Tiêu.
“Được, anh giỏi,” Hứa Đồng Tiêu cười ấn Nam Nịnh Nguyệt xuống giường làm Nam Nịnh Nguyệt đối diện với mình hỏi, “Anh nói có phải không?”
Nam Nịnh Nguyệt ngửi thấy tin tức tố d.a.o động trên người Hứa Đồng Tiêu, dường như kích thích tiếng lòng anh.
Anh trả lời: “Anh chỉ là muốn dựa vào vai em, không nghĩ tới anh sẽ phóng thích tin tức tố.”
Hứa Đồng Tiêu cười ghé vào n.g.ự.c Nam Nịnh Nguyệt.
Cậu nghe tiếng tim đập của người yêu, bang bang.
“Anh rõ ràng thích em sớm như vậy, anh biết 6 năm này em đã sống như thế nào không?”
“Em đã nói rồi,” Nam Nịnh Nguyệt vuốt tóc cậu nói.
Tiếng bang bang làm Hứa Đồng Tiêu bình tĩnh lại. Cậu lẩm bẩm: “Em thật sự rất nhớ anh, nhớ anh đến gần như phát điên. Ba em còn đưa em đến bác sĩ tâm lý.”
“Sau đó tốt nghiệp xong bận rộn lên. Em có lúc bực bội vì sao em bận rộn như vậy, hại em không có thời gian nhớ anh,” Hứa Đồng Tiêu nói.
“Anh đều tổn thương em, em còn nhớ anh làm gì,” Giọng Nam Nịnh Nguyệt truyền đến.
“Em sợ,” Hứa Đồng Tiêu trả lời, “Em sợ em sẽ quên anh.”
“Chỉ có em từng bước từng bước tăng thêm sự nhớ nhung đối với anh, anh trong ký ức của em mới trở nên sống động hơn,” Hứa Đồng Tiêu nói.
“Dù sẽ rất đau khổ.”
“Ngốc tử,” Nam Nịnh Nguyệt sờ sờ đầu Hứa Đồng Tiêu, nửa ngày mới phun ra một câu.
________________________________________
Điện thoại Hứa Đồng Tiêu truyền đến tiếng nhắc nhở tin nhắn từ Học trưởng.
“Oi gia” là câu phương ngữ cậu đã ghi âm lại của Học trưởng.
Trần Lan ở bên cạnh nghe thấy sững sờ, hình như là giọng Nam giám đốc.
Hứa Đồng Tiêu chú ý tới, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Lan cười cười, hỏi: “Trưởng phòng, đây là giọng người yêu của anh sao?”
“Ừm,” Hứa Đồng Tiêu cười cười, xem như thời cơ tốt để hỏi.
“Người yêu của anh còn cùng quê với tôi. Trưởng phòng, tôi nói cho anh biết, câu phương ngữ này, dịch thẳng ra là ý người yêu.”
“Thông thường đều dùng để xưng hô chồng,” Trần Lan cười cười nói.
Không thể nào, Nam giám đốc sao có thể nói ra lời như vậy. Có lẽ chỉ là giọng giống thôi, Trần Lan nghĩ bụng.
Chồng… Hứa Đồng Tiêu nghĩ đến lúc Nam Nịnh Nguyệt nói câu này với mình lại nghiêm túc như vậy.
Một luồng ngọt ngào nóng bỏng lập tức dâng lên từ đáy lòng lan khắp người. Cậu gần như không nhịn được cười thành tiếng. Học trưởng khó tính này, sau lưng lại…
Hứa Đồng Tiêu cực lực đè nén khóe miệng đang nhếch lên, hắng giọng, hỏi Trần Lan: “Nam giám đốc đâu? Vừa rồi không thấy anh ấy ở văn phòng?”
“Anh ấy đi trụ sở chính, có lẽ lát nữa sẽ về,” Trần Lan cảm nhận được Hứa Đồng Tiêu hiện tại tâm trạng rất tốt.
Nam Nịnh Nguyệt trở lại văn phòng liền nhận được tin nhắn của Hứa Đồng Tiêu.
“Học trưởng, anh có thể gửi giọng nói câu phương ngữ anh nói với em trước đây không?”
“mou nha (Không muốn),” Nam Nịnh Nguyệt gửi xong, Hứa Đồng Tiêu liền trả lời không phải.
“Không phải câu này.”
“Em muốn làm gì?” Nam Nịnh Nguyệt lờ mờ đoán được dụng ý của Hứa Đồng Tiêu.
“Học trưởng, nói một câu thôi được không?” Hứa Đồng Tiêu cầu xin Học trưởng. Đối phương qua rất lâu cũng không trả lời cậu. Phỏng chừng Học trưởng lại ngượng ngùng rồi.
Nhưng cậu lại nhận được tin nhắn thoại của Nam Nịnh Nguyệt.
Cậu mở tin nhắn thoại, nghe thấy giọng nói thanh lạnh bình thường bình đạm kia, giờ phút này lại mang theo một tia ngượng ngùng khó phát hiện, dùng tiếng phổ thông nói: “Cái bản ghi âm kia em còn chưa nghe đủ sao?”
Thì ra Học trưởng đều biết cậu đã nghe đi nghe lại như vậy nhiều lần.
