Buổi tối, Hứa Đồng Tiêu cầm hai chai rượu vang đỏ đến nhà Nam Nịnh Nguyệt. Nam Nịnh Nguyệt rất tự nhiên mở cửa cho cậu vào.
Hai người vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hứa Đồng Tiêu có chút khó khăn muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Nên hỏi về những chuyện trước kia không? Nếu làm tổn thương Học trưởng thì sao?
Nhưng Nam Nịnh Nguyệt ôm lấy cậu. Hứa Đồng Tiêu ngây người vì hành động chủ động này của Nam Nịnh Nguyệt.
“Học trưởng…” Hứa Đồng Tiêu lẩm bẩm.
“Tay em bị thương không ôm được anh, nên anh ôm em,” Nam Nịnh Nguyệt nói, còn tản ra tin tức tố trấn an.
Hứa Đồng Tiêu nghe hương Tuyết Mai bình đạm lẳng lặng bao quanh cậu. Cậu nhìn vào mắt Nam Nịnh Nguyệt, từ từ nhắm mắt lại, từng bước một tiến gần môi Nam Nịnh Nguyệt.
Tin tức tố quấn quýt giữa môi. Sau khi tin tức tố đã yên tĩnh lại, Hứa Đồng Tiêu nhìn Nam Nịnh Nguyệt cười một cái.
“Làm gì?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Ai nha, biết thế đã không làm bị thương tay, hôn anh còn bất tiện,” Hứa Đồng Tiêu cười nói.
“Lại nói nhảm,” Nam Nịnh Nguyệt nói, nhẹ nhàng đánh vào vai Hứa Đồng Tiêu.
“Được được được, Học trưởng đừng đánh c.h.ế.t vợ em,” Hứa Đồng Tiêu hôn hôn tay Nam Nịnh Nguyệt.
Hai ly rượu làm cả hai thư giãn rất nhiều.
Lời nói cũng tự nhiên đi vào trọng tâm.
“Học trưởng, thật ra em biết một chút chuyện của anh, nhưng em không nghĩ đó sẽ là nguyên nhân căn bản khiến anh từ chối em,” Hứa Đồng Tiêu hỏi.
“Chứ còn gì nữa?” Nam Nịnh Nguyệt nói, “Sao lại không phải?” Nam Nịnh Nguyệt uống có vẻ hơi say.
“Em căn bản không hiểu, anh từ cái huyện nhỏ đó đến thành phố lớn này.”
“Anh đã nói với em, đừng đến nhà anh, anh không muốn để em thấy nhà anh tồi tàn đến mức nào…”
“Anh bảo em đừng đến, anh muốn giữ lại chút mặt mũi cho mình, nhưng em vẫn đến,” Nam Nịnh Nguyệt nói, hốc mắt anh đỏ hoe.
“Anh rất lạnh nhạt, anh… anh rất kiên cường,” Nam Nịnh Nguyệt uống thêm một chút, anh say rồi, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Lúc trước anh ngây thơ đến mức cảm thấy chỉ cần vỏ bọc của anh thật cứng rắn, thì anh sẽ không bị tổn thương nữa sao.
“Hứa Đồng Tiêu, anh không biết biểu đạt cảm xúc của chính mình, anh cũng không làm được như những đối tượng khác.”
“Anh không biểu đạt được gì cả. Hứa Đồng Tiêu, anh vì chút tự tôn đó của mình mà vứt bỏ em.”
“Hứa Đồng Tiêu, em rất yêu anh, nhưng anh rất sợ,” Nam Nịnh Nguyệt nói.
“Anh còn muốn kiểm soát em…”
“Anh kiểm soát được em, làm cho em yêu anh, không rời bỏ anh, có phải anh sẽ bớt nói về nội tâm của mình, mà em vẫn sẽ yêu anh không?”
Học trưởng rất ít khi nói nhiều như vậy.
Hứa Đồng Tiêu nhìn người trong lòng quay đầu đi không nhìn cậu.
Bình thường Học trưởng căn bản không dám nói những lời này. Cồn làm anh ấy dần có dũng khí.
Hứa Đồng Tiêu, anh là một người khép kín.
“Yêu anh mệt lắm đúng không?”
Nam Nịnh Nguyệt nói, hốc mắt hồng nhuận mà không nhìn Hứa Đồng Tiêu.
“Mệt, rất mệt,” Hứa Đồng Tiêu ôm chặt Nam Nịnh Nguyệt cảm thán nói.
________________________________________
Hồi đại học, Lễ Tình Nhân đầu tiên sau khi cậu và Nam Nịnh Nguyệt quen nhau.
“Học trưởng, hôm nay Lễ Tình Nhân, anh đoán em mang gì cho anh?” Hứa Đồng Tiêu ôm hoa hồng trắng.
Cánh hoa màu trắng tươi mới xoay chuyển, trên đó có một hai giọt sương, dường như là tinh thể đẹp đẽ.
Hứa Đồng Tiêu không có kinh nghiệm yêu đương. Lễ Tình Nhân hôm nay cậu suy nghĩ, cảm thấy nhất định phải tặng hoa.
Quà phải tìm cách tặng cái gì đó có thể thể hiện tâm ý của cậu lại có thể làm đối phương không áy náy mới được.
Nhưng đầu dây bên kia điện thoại giọng nói không cao hứng lắm: “Anh rất bận, không hứng thú.”
“Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên của em và anh sau khi ở bên nhau,” Hứa Đồng Tiêu nhấn mạnh nói.
“Hứa Đồng Tiêu, tâm ý em anh nhận rồi, nhưng anh hiện tại thật sự rất bận,” Giọng Nam Nịnh Nguyệt truyền đến.
Hứa Đồng Tiêu nghe xong, cảm nhận được đối phương không vui, chỉ có thể chiều theo lời Học trưởng: “Được được, em biết rồi.”
Hứa Đồng Tiêu ôm hoa. Cậu nhìn hoa, cánh hoa tươi mới sau khi vượt qua ngày này, sẽ không còn tươi sống như hôm nay nữa.
Đặt trong bình hoa, cũng chỉ là đang trải qua những ngày cuối cùng của sinh mệnh.
Một đứa trẻ co ro ở góc đang bán một cái giỏ tre. Cô bé mặc quần áo rách rưới, mái tóc cắt ngắn làm người ta thoạt nhìn không phân biệt được giới tính.
Khuôn mặt cô bé nghẹn lại thành màu đỏ cũng không rao hàng được một chữ.
Hứa Đồng Tiêu thấy cô bé, cậu đi qua, mua cái giỏ tre đó.
Khoảnh khắc cô bé cầm được tiền, nhảy cẫng lên chạy vụt đi.
Hứa Đồng Tiêu cười cười, cậu ngồi xổm xuống cầm lấy giỏ sửa sang lại từng đóa hoa hồng trắng bỏ vào trong giỏ.
Hứa Đồng Tiêu cầm lẵng hoa, cậu ngồi lên xe của mình, đặt lẵng hoa ở ghế phụ lái.
Bên ngoài biển quảng cáo phát tin tuyên truyền Lễ Tình Nhân màu hồng phấn. Hứa Đồng Tiêu lái xe vượt qua những cặp tình nhân đang ôm nhau siết chặt.
Ba cậu gửi tin nhắn nói cho cậu: Không cần cậu về nhà.
Lễ Tình Nhân đầu tiên của cậu, cứ như vậy trôi qua.
Chiếc xe của cậu cứ như vậy lái đi, không biết bằng cách nào mà lại chạy đến dưới nhà trọ của Học trưởng.
Hứa Đồng Tiêu cũng kinh ngạc vì sao mình lại đến, nhưng cậu nhìn nhìn lẵng hoa, cuối cùng cầm lấy giỏ đi ra khỏi xe.
Nhà trọ của Học trưởng ở tầng hai. Cậu đi lên cầu thang, đi vào góc cua chỉ thấy cánh cửa đóng chặt.
Hứa Đồng Tiêu gõ cửa, trong cửa không có người trả lời.
Quả nhiên là như vậy, Học trưởng thật sự rất bận, không có ở nhà.
Hứa Đồng Tiêu rõ ràng đã dự đoán được, ôm một tia niệm tưởng cậu vẫn đi lên, cậu nên chấp nhận kết cục này.
Hứa Đồng Tiêu cầm lẵng hoa chỉ có thể rời đi.
Cậu tự giễu cười mình một chút, cậu và Nam Nịnh Nguyệt quả nhiên chỉ là mối quan hệ tin tức tố mà thôi.
Cậu cầm hoa hồng, đối diện với cánh cửa sổ đóng kín. Cậu yêu đối phương, không đoán được tâm tư đối phương. Cậu nên để bản thân chấp nhận rằng cánh cửa đó chưa bao giờ rộng mở với cậu.
________________________________________
“Em yêu anh yêu thật sự mệt, nhưng em không buông bỏ được anh,” Hứa Đồng Tiêu nói với Nam Nịnh Nguyệt.
“Nhưng em cũng nhìn thấy anh. Anh làm ra những hành vi mâu thuẫn với chính mình. Em cảm nhận được tình yêu mâu thuẫn đó của anh.”
Hứa Đồng Tiêu hôn hôn khóe mắt Nam Nịnh Nguyệt.
________________________________________
Cậu khởi động xe, lang thang vô định lái đi, tâm tình chùng xuống.
Dòng xe cộ xuyên qua trong ánh đèn neon. Sự ồn ào náo nhiệt của Lễ Tình Nhân dường như cách cậu một tầng kính thủy tinh.
Cho đến khi xe dừng lại trước đèn đỏ, nhìn những cặp tình nhân ôm nhau đi qua ngoài cửa sổ, một ý niệm mơ hồ như tia chớp đánh trúng cậu— Cửa sổ kia!
Khi cậu rời đi, cửa sổ kia đang mở! Bên trong có đèn sáng!
Hứa Đồng Tiêu dừng xe dưới đèn đỏ. Cậu đột nhiên ý thức được điều gì đó, dường như bị định trụ mà dừng lại.
Những chiếc xe bên cạnh từng chiếc lướt qua bên cậu. Cậu lập tức đổi hướng quay đầu.
Cậu lái rất nhanh, cậu tăng tốc đến giới hạn tối đa, nhanh chóng chạy trở về trước khi ngày này kết thúc.
Cậu đi vào dưới lầu nhà trọ, mở cửa liền cầm lấy lẵng hoa. Cậu ngẩng đầu nhìn lên tầng hai căn phòng kia.
Cửa sổ đang mở, giống như lúc cậu rời đi, đang mở.
Bên trong ánh đèn vàng vọt đang sáng lên.
Nam Nịnh Nguyệt vẫn luôn ở bên trong.
Hứa Đồng Tiêu lộ ra nụ cười. Cậu vô cùng lo lắng chuẩn bị lên lầu.
Một ông chú chặn cậu lại, nói với cậu: “Cậu nhóc, bây giờ đã hơn 11 giờ rồi, cậu muốn làm gì?”
“Cháu tìm người,” Hứa Đồng Tiêu nói với ông chú đó.
“Muốn tìm người ngày mai lại tìm, bây giờ đã hơn 11 giờ, tôi làm sao biết cậu là người nào. Nửa đêm nửa hôm, xảy ra chuyện gì thì khó mà nói,” Ông chú ngăn cản Hứa Đồng Tiêu không cho lên lầu.
“Tôi…” Hứa Đồng Tiêu nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn 11 giờ.
Hứa Đồng Tiêu dứt khoát không lên cầu thang. Cậu thấy bên cửa sổ tầng hai căn phòng kia có một cái ống dẫn nước bằng sắt.
Cậu cởi chiếc áo khoác mấy vạn của mình ném xuống đất, cầm lấy lẵng hoa leo lên ống dẫn.
Hứa Đồng Tiêu không biết cậu đã leo lên bằng cách nào.
Cậu nhìn thấy Nam Nịnh Nguyệt ở bên cửa sổ hơi kinh ngạc nhìn cậu.
Hứa Đồng Tiêu lộ ra nụ cười, chống trên ống dẫn bằng sắt, đưa lẵng hoa trong tay cho Nam Nịnh Nguyệt.
Cậu nhẹ nhàng nói: “Lễ Tình Nhân vui vẻ, em yêu anh.”
Đồng tử Nam Nịnh Nguyệt rung động nhẹ, anh tiếp nhận lẵng hoa.
Anh vội vàng kéo Hứa Đồng Tiêu vào trong phòng.
Khoảnh khắc Hứa Đồng Tiêu chạm vào sàn nhà trong phòng, Nam Nịnh Nguyệt hôn lên Hứa Đồng Tiêu.
Họ ôm nhau hôn nóng bỏng, mùi hương tin tức tố quanh quẩn xung quanh hai người. Nước mắt Nam Nịnh Nguyệt thấm vào má Hứa Đồng Tiêu. Hứa Đồng Tiêu ôm người yêu.
Cậu không thể làm gì, chỉ có thể ôm chặt người yêu để biểu đạt tình yêu.
Nam Nịnh Nguyệt ở trong lòng cậu thì thầm, tự cho là cậu không nghe thấy: “Đừng yêu anh như vậy…”
