LẼ NÀO ANH ẤY YÊU TÔI CHỈ VÌ TIN TỨC TỐ

Chương 23: Cùng Nguyệt

Nam Nịnh Nguyệt và Hứa Đồng Tiêu quay trở lại kiểu chung sống đối thủ không can thiệp vào chuyện của nhau. Toàn công ty đều biết mối quan hệ không tốt của hai người họ.

Nam Nịnh Nguyệt biết, đây là rào chắn cân bằng giữa anh và Hứa Đồng Tiêu. Cả hai đều ngầm hiểu mà duy trì trạng thái này.

Hứa Đồng Tiêu đi công tác, Nam Nịnh Nguyệt tiếp quản công việc của Hứa Đồng Tiêu.

Anh nhìn thời gian, còn khoảng một tuần nữa anh có thể được điều chuyển về trụ sở chính.

Anh sẽ không cần phải ở trong tình trạng khó xử với Hứa Đồng Tiêu như thế này nữa. Anh giống như trước đây, trốn tránh tình cảm, tự giải quyết cảm xúc bên trong mình.

Sự tự ti thời niên thiếu của anh đã dần được anh chấp nhận và vượt qua cùng với sự trưởng thành.

Anh sẽ không còn tự ti như vậy, nhưng anh không thể tự nhiên mà làm hòa với Hứa Đồng Tiêu.

Anh đã trở thành quản lý cấp cao của công ty niêm yết. Anh sẽ không còn đau khổ vì sự tự ti nữa.

Nhưng anh cảm thấy anh sẽ không vì còn yêu Hứa Đồng Tiêu mà gương vỡ lại lành với cậu.

Nam Nịnh Nguyệt không biết vì sao.

Cũng có thể là anh cảm thấy mọi chuyện đã qua rồi.

Có người sẽ không hiểu họ, không hiểu tại sao hai người rõ ràng yêu đối phương như vậy, đều biết đối phương thích mình, tại sao vẫn luôn ở trong tình trạng này.

Chuyện chỉ cần mở miệng là có thể nói ra, tại sao lại phải như thế này.

Những chuyện đã chôn vùi trong hồi ức, người cứ mãi rối rắm trong quá khứ sẽ dần dần bị giam cầm ở quá khứ. Anh đã cố gắng nhặt lại ánh hoàng hôn ngày xưa.

Nhưng anh vẫn luôn ở trong nhà tù của quá khứ.

Sự đau lòng và không nỡ nhiều hơn là cảm giác áy náy.

Có thể là anh vẫn còn quan tâm Hứa Đồng Tiêu.

Vì quan tâm, vì còn yêu, nên dù đã trưởng thành hơn, vẫn còn tồn tại tình cảm.

Nam Nịnh Nguyệt vẫn luôn khó khăn không thể bước ra bước đó.

Và hiện tại, dù anh đã không còn cứng đầu và khép kín như trước, nhưng anh cũng rất khó, rất khó để lấy lại những thứ anh đã đánh mất.

Hứa Đồng Tiêu cũng cảm nhận được tình trạng này của hai người. Cậu cũng không biết phải giải quyết như thế nào. Hai người cứ tự nhiên mà rơi vào tình cảnh khó xử.

Nam Nịnh Nguyệt không mở lời được. Anh nhìn thấy một tuần nữa anh có thể rời khỏi Hứa Đồng Tiêu, thở phào một hơi.

Anh nhìn đồng hồ, thấy đã khuya rồi. Công việc còn lại để đến mai.

Nam Nịnh Nguyệt ngồi tàu cao tốc chuẩn bị trở về căn nhà nhỏ trong khu phố cổ.

Dù anh đã là quản lý cấp cao, nhưng anh vẫn duy trì thói quen tiết kiệm như trước.

Anh còn dành tiền thành lập một xưởng sản xuất đồ chơi thủ công nhỏ, chủ yếu dành cho người khuyết tật.

Mặc dù xưởng năm nào cũng lỗ, nhưng Nam Nịnh Nguyệt vẫn tiếp tục kiên trì.

Anh đi xuyên qua hành lang có vẻ cũ kỹ, trời vừa mới mưa.

Mặt đất có vệt nước đen thô. Anh bước lên cầu thang. Trong cầu thang trống rỗng chỉ có tiếng bước chân của anh.

Nam Nịnh Nguyệt cắm chìa khóa vào, đang chuẩn bị mở cửa, một bàn tay đặt lên vai anh!

Nam Nịnh Nguyệt nhanh chóng phản ứng, anh một tay nắm lấy cổ tay người đó, tính toán ấn người đến vào tường, nhưng không ngờ lại bị người đó ấn vào tường.

Nam Nịnh Nguyệt lập tức đề phòng, chuẩn bị phóng thích tin tức tố áp chế.

Nam Nịnh Nguyệt giãy giụa, nhìn về phía người đến, là Hứa Đồng Tiêu!?

“Em không phải đi công tác sao? Sao lại ở đây?” Nam Nịnh Nguyệt nâng cao cảnh giác, dùng ánh mắt chất vấn nhìn Hứa Đồng Tiêu.

Mặc dù trước đây anh vẫn luôn rõ ràng về con người Hứa Đồng Tiêu, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, ai biết đối phương sẽ trở nên thế nào.

Nếu đối phương cưỡng bức anh, anh cũng sẽ không niệm tình cũ.

“Học trưởng,” Hứa Đồng Tiêu nhìn vào mắt Nam Nịnh Nguyệt, nhẹ nhàng phát ra tiếng.

Một ông lão chống gậy chậm rãi đi qua, đi qua cũng chỉ cảm thán một câu: “Mấy đứa trẻ này thật biết cách chơi đùa.”

“Có gì thì vào trong nói,” Nam Nịnh Nguyệt nhìn tóc Hứa Đồng Tiêu rối bời, quần áo như hai ngày chưa thay, vẻ mặt còn rất kỳ lạ.

Hứa Đồng Tiêu trước đây dù có tùy ý đến mấy cũng không phải bộ dạng này.

Nam Nịnh Nguyệt để Hứa Đồng Tiêu vào nhà, vừa mở cửa vừa đe dọa: “Hứa tiên sinh, nếu anh làm chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không niệm bất kỳ tình cũ nào đâu.”

“Em xin lỗi, em dọa đến anh rồi,” Hứa Đồng Tiêu đi vào liền ngồi trên ghế, cậu cúi đầu như một đứa trẻ làm sai.

Nam Nịnh Nguyệt nhìn thấy sững sờ, nhưng rất nhanh chỉ đứng ở cửa trực tiếp hỏi: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Không có gì,” Hứa Đồng Tiêu nửa ngày mới lạnh lùng trả lời.

Hứa Đồng Tiêu rất kỳ quái. Nam Nịnh Nguyệt nhíu mày. Điện thoại rung lên, có người gửi tin nhắn đến.

“Nam giám đốc, anh hẳn là còn ở công ty phải không? Có thấy Trưởng phòng Hứa về công ty không!”

“Trưởng phòng Hứa đột nhiên đến kỳ mẫn cảm, chuyện khách hàng anh ấy đã hoãn đến tuần sau lại đột nhiên mất tích! Anh ấy đang ở kỳ mẫn cảm rất nguy hiểm!”

Kỳ mẫn cảm, thảo nào kỳ quái như vậy.

“Không sao, tôi thấy cậu ấy, tôi sẽ bảo cậu ấy về,” Nam Nịnh Nguyệt gửi xong tin nhắn liền nghe thấy Hứa Đồng Tiêu nói: “Em biết rồi.”

“Em đang ở kỳ mẫn cảm, em xin lỗi, em không kiểm soát được, đã dọa đến anh rồi,” Vẻ mặt Hứa Đồng Tiêu rất bình tĩnh.

Nam Nịnh Nguyệt nhìn, im lặng không nói.

Hứa Đồng Tiêu đứng dậy chuẩn bị rời đi. Khi đi đến cửa, cậu ngửi thấy tin tức tố nhàn nhạt trên người Nam Nịnh Nguyệt, bước chân dừng lại.

Suốt một ngày, tác dụng của thuốc ức chế trên người Nam Nịnh Nguyệt dần dần qua đi, tin tức tố khó tránh khỏi sẽ lộ ra một chút.

Nhưng chút tin tức tố này dường như là ngọn lửa nhỏ đốt cháy khí hydro không tinh khiết. Lý trí cưỡng chế của Hứa Đồng Tiêu đều bị dục vọng sinh lý bùng nổ bao trùm.

Hốc mắt Hứa Đồng Tiêu trở nên đỏ bừng. Cậu ấn Nam Nịnh Nguyệt vào tường. Nam Nịnh Nguyệt nhất thời còn chưa kịp phản ứng để đẩy Hứa Đồng Tiêu ra.

Khi Nam Nịnh Nguyệt cảm nhận được hơi nóng Hứa Đồng Tiêu thở ra vùi vào cổ anh, cùng bàn tay Hứa Đồng Tiêu đặt trên eo anh.

Tin tức tố của đối phương lập tức bao bọc lấy anh. Nơi tay đối phương chạm vào dường như nóng lên. Tin tức tố nồng đậm của Hứa Đồng Tiêu kích hoạt dục vọng sinh lý nguyên thủy nhất của anh.

Khoang sinh sản trống rỗng kia dường như như hạn hán gặp mưa rào. Nam Nịnh Nguyệt cảm thấy cơ thể mình từ từ mềm nhũn ra.

Nếu anh và Hứa Đồng Tiêu làm chuyện đó…

Má anh theo bản năng ửng hồng lên…

Anh vẫn yêu Hứa Đồng Tiêu, anh rõ ràng tình cảm của mình.

Nhưng anh hiện tại không muốn làm.

Anh không muốn cứ như vậy qua loa mà vì dục vọng mà cùng Hứa Đồng Tiêu làm.

Anh từ từ phóng thích tin tức tố nồng đậm.

Xin lỗi Hứa Đồng Tiêu, chúng ta hiện tại không thể.

Anh vẫn chưa…

Giữa chúng ta vẫn chưa làm rõ được.

Không sai, anh phải dùng tin tức tố áp chế tuyệt đối của mình.

Anh có thể áp chế Hứa Đồng Tiêu, sau đó đưa cậu ấy đến bệnh viện.

Bất kỳ Omega và Alpha nào có thể ngửi thấy tin tức tố của anh đều sẽ bị anh áp chế.

Lúc này, vài giọt nước mắt bao hàm sự đau lòng đã làm ướt cổ anh.

Nam Nịnh Nguyệt ngây người. Hứa Đồng Tiêu thu lại hành động của mình.

Hứa Đồng Tiêu buông anh ra, để lại những giọt nước mắt thương tâm.

Nam Nịnh Nguyệt cũng không kìm được thu hồi tin tức tố. Anh nhìn Hứa Đồng Tiêu cầm d.a.o gọt hoa quả rạch vài nhát lên cánh tay mình.

Đau đớn làm Hứa Đồng Tiêu nhíu mày, đồng thời có được sự thanh tỉnh ngắn ngủi kia. Máu tươi hòa lẫn một lượng lớn tin tức tố lan tỏa trong không khí.

“Em xin lỗi, em không nhịn được, em là tra nam.”

Máu tươi chảy dọc cánh tay, nhỏ xuống đất ở đầu ngón tay Hứa Đồng Tiêu, dường như nước mắt đỏ như máu.

Hứa Đồng Tiêu nói xong không kìm được cười, cậu cảm thán: “Học trưởng… Giá như em có thể làm anh mở lời…”

“Em biết anh giấu em rất nhiều chuyện. Em hiện tại rất sợ hãi…” Hốc mắt Hứa Đồng Tiêu đỏ bừng.

Lần lượt những kỳ mẫn cảm chỉ làm cậu nhớ lại ác mộng đẹp đẽ kia.

Kỳ mẫn cảm của cậu luôn khó khăn vượt qua, đã đi khám bác sĩ nhiều lần, nhưng cũng chỉ có thể giảm nhẹ đi.

Sự dịu dàng vuốt ve và hòa thuận lúc trước của Nam Nịnh Nguyệt, cùng sự kiên quyết sau khi rời bỏ cậu, đã để lại cho cậu vết thương không thể xóa nhòa.

Hứa Đồng Tiêu nói: “Em phải làm sao đây, em không đi vào trái tim anh được…”

Nước mắt chảy ra từ hốc mắt Hứa Đồng Tiêu.

Nam Nịnh Nguyệt lần đầu tiên thấy Hứa Đồng Tiêu khóc thút thít như một đứa trẻ bất lực: “Em thật sự rất yêu anh, em hy vọng anh có thể nói cho em quá khứ của anh, nỗi đau của anh.”

“Nhưng em cũng hiểu anh.”

“Anh rất muốn mạnh mẽ, càng sẽ dùng thủ đoạn của chính mình để bảo vệ bản thân.”

“Em biết anh rất thích ăn gì, thích làm gì, anh thích thỉnh thoảng trộm lười, sau đó sẽ trộm chơi điện thoại, không muốn để ý đến người khác thì tự giấu mình đi.”

“Sau đó anh xử lý mọi việc rất tốt, anh rất sợ nguy hiểm, nên anh làm việc luôn cố gắng đạt đến sự hoàn hảo.”

“Em biết sở thích và tính cách của anh, nhưng em hoàn toàn không biết gì về anh.”

“Em thật sự rất hy vọng anh có thể nói cho em, nói cho em cảm xúc của anh.”

“Xin anh nói cho em biết, anh cũng rất yêu em, xin anh dựa vào em một chút đi…”

“Mà anh không làm vậy, em biết cảm xúc của anh, nhưng em không làm được gì cả…”

“Nếu em sớm hơn một chút gặp anh, ví dụ như thời cấp hai hoặc cấp ba, anh có thể sẽ nói hết cảm xúc của mình với em không? Em thật ra rất ngưỡng mộ Hối Cảnh…”

“Em thật ra cũng rất khó chịu…”

“Em thật sự rất yêu anh, rất yêu anh…”

“Hứa Đồng Tiêu,” Nam Nịnh Nguyệt đi đến bên cạnh Hứa Đồng Tiêu, mùi hương Tuyết Mai trấn an trên người anh từ từ bò lên người Hứa Đồng Tiêu.

Anh lau đi nước mắt nơi khóe mắt Hứa Đồng Tiêu.

Anh nâng mặt Hứa Đồng Tiêu lên, thương cảm thì thầm: “Em đừng yêu anh như vậy, được không?”

“Anh sẽ càng khó buông bỏ em.”

Nam Nịnh Nguyệt nói xong liền hôn lên môi Hứa Đồng Tiêu. Hai người môi răng gắn bó, tin tức tố nồng đậm bay lượn trong không khí.

Nhưng khi môi hai người tách ra. Một sự ăn ý khó tả làm hai người đều không nhắc lại khúc dạo đầu vừa rồi.

Nam Nịnh Nguyệt nhìn về phía tay Hứa Đồng Tiêu, nói: “Băng bó trước đã.”

________________________________________

“Kỳ mẫn cảm đừng luôn làm tổn thương tay,” Nam Nịnh Nguyệt băng bó xong tay Hứa Đồng Tiêu, Hứa Đồng Tiêu liền ôm chặt Nam Nịnh Nguyệt vào lòng.

Cậu chân thật cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Nam Nịnh Nguyệt mà không phải từ mỗi giấc mơ bao hàm hồi ức. Cậu cẩn thận ngửi tin tức tố của đối phương, sợ đây là một giấc mơ ngắn ngủi.

Nam Nịnh Nguyệt cũng không đẩy ra, phóng thích tin tức tố trấn an. Anh thì thầm: “Lần này anh không rời đi.”

“Anh cầu xin anh, đừng bao giờ rời bỏ em,” Hứa Đồng Tiêu nghĩ đến lần Nam Nịnh Nguyệt rời đi trước đó, cậu run rẩy nói.

“Hứa Đồng Tiêu, anh thật sự rất khó… Anh rất khó để làm sự cân nhắc của chính mình,” Nam Nịnh Nguyệt mở lời nói.

“Em phải làm gì đây,” Hứa Đồng Tiêu ôm Nam Nịnh Nguyệt vào lòng, hôn hôn mặt Nam Nịnh Nguyệt.

“Anh cũng không biết,” Nam Nịnh Nguyệt có chút mơ hồ.

“Quan hệ của chúng ta hiện tại là gì?” Râu của Hứa Đồng Tiêu chích vào mặt Nam Nịnh Nguyệt.

Hôn rồi ôm rồi, hai người không ở bên nhau thì tính là gì.

Nam Nịnh Nguyệt trầm mặc rất lâu, mới nói: “Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.”

 

back top