KẺ THÙ CỦA PHẢN DIỆN ALPHA TRONG TIỂU THUYẾT PHÂN HÓA THÀNH ENIGMA RỒI

Chương 6

Một năm sau.

Tôi ngồi trước cửa sổ kính lớn sát đất, lắng nghe cấp dưới báo cáo tiến độ dọn dẹp và tái thiết, quả thối nhà họ Trần dưới sự thúc đẩy của tôi, đã không còn khả năng phục hồi.

Phần tinh hoa còn lại vừa vặn chảy vào nuôi dưỡng vương quốc thực sự của tôi.

Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, trừ thỉnh thoảng, tuyến thể sau gáy truyền đến cảm giác nhói đau tinh tế, mang theo mùi quýt thanh ngọt, nhắc nhở tôi về cái dấu ấn hoang đường đêm đó.

"Ông chủ, bến tàu bên kia đã dọn dẹp sạch sẽ, người của Thẩm Tư Lan tạm thời không dám nhúng tay vào nữa."

"Ừm." Tôi lãnh đạm đáp lời, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Win ở sàn giao dịch ngầm nói rằng trường đấu võ của cô ta có một tân binh rất thú vị, muốn ngài nể mặt đến xem."

Trước đây tôi không thèm lãng phí thời gian vào những chuyện không liên quan này, nhưng không hiểu sao, hôm nay tôi lại đồng ý.

Nhìn xuống dưới, người thanh niên đeo mặt nạ đen, chỉ để lộ đôi mắt và cằm, dùng cách thức gần như hung tàn hạ gục từng đối thủ một.

Bóng dáng đó, ánh mắt đó... một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ bóp nghẹt tôi.

"Điều tra rõ lai lịch của hắn." Tôi lạnh lùng ra lệnh.

Tôi một mình đi qua lối đi riêng, tiến về khu vực nghỉ ngơi VIP phía sau trường đấu.

Một bàn tay đầy sẹo và chai sạn từ trong bóng tối vươn ra, kéo tôi vào lối đi an toàn bên cạnh trước khi tôi kịp phản ứng.

Chiếc mặt nạ bị ném mạnh xuống đất, khoảnh khắc tiếp theo tuyến thể bị cắn mạnh, bàn tay thô ráp đầy chai sạn dùng sức xoa bóp eo tôi.

"Lâu rồi không gặp, nhớ tôi không?"

Giọng nói quen thuộc vang lên, lại kéo tôi trở về đêm một năm trước.

Tôi quay đầu lại, dưới ánh đèn mờ ảo, ngũ quan tinh tế của Bạch Ứng Thủy ẩn hiện, một vết sẹo dữ tợn từ khóe trán kéo dài đến sau tai, phá hủy nét đẹp.

Hắn trông gầy gò hơn trước, nhưng ánh mắt lạnh lùng và tính xâm lược lại tăng lên gấp bội, giống như một con ác lang thực sự sát phạt từ địa ngục ra.

Hắn nhìn tôi, đáy mắt không có sự hận thù mà tôi dự đoán, ngược lại có một tia tương tư quyến luyến khó nói nên lời.

"Cậu vẫn khỏe chứ?" Giọng hắn khàn hơn trong ký ức, mang theo chất cảm giống như kim loại cọ xát.

Vẻ mặt tôi không hề động đậy, trong lòng chuông báo động vang lên.

Hắn đột nhiên xuất hiện, có mục đích gì?

"Cậu đúng là không sợ chết, lại còn dám xuất hiện trước mặt tôi." Tôi đánh giá hắn, ánh mắt dừng lại ở cổ tay hắn, mơ hồ vẫn có thể thấy vết sẹo dữ tợn.

"Nhờ phúc của cậu." Hắn cử động cổ tay, khớp xương phát ra tiếng cạch cạch nhẹ, "Không c.h.ế.t được, ngược lại... mạnh hơn rồi."

Tin tức tố mùi quýt mang tính xâm lược mạnh mẽ bắt đầu lan tỏa, như những xúc tu có sinh mệnh, chính xác, không thể kháng cự quấn lấy tôi, dễ dàng gợi ra phản ứng dấu ấn bị tôi cố gắng kiềm chế trong cơ thể.

Tôi khẽ rên lên một tiếng, cơ thể không tự chủ được phát sốt.

Tin tức tố bạc hà của tôi theo bản năng chống cự, nhưng ngay khi chạm vào mùi quýt, lại tạo ra một cảm giác dung hợp kỳ lạ bản năng, mang theo một tia khao khát run rẩy.

"Xem ra dấu ấn vẫn còn." Bạch Ứng Thủy bước lại gần tôi, khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Cơ thể cậu vẫn còn nhớ tôi."

"Câm miệng!" Tôi quát lên, cảm giác bị bản năng sinh lý chi phối này khiến tôi vô cùng bực bội.

Hắn tựa đầu vào vai tôi, hơi nóng phả vào cổ tôi, lời nói mờ ám: "Tôi là người cứng đầu, khoảnh khắc dấu ấn được thiết lập, cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi được nữa."

"Đời này, cậu chỉ có thể có một mình tôi."

Nghe vậy tôi không thể tin được ngước mắt, cảm thấy đầu óc hắn bị lừa đá rồi.

"Chỉ dựa vào cậu mà cũng xứng làm chủ tôi sao? Lão tử muốn tìm ai, muốn tìm mấy người, cũng mẹ kiếp không liên quan gì đến cậu!"

Bạch Ứng Thủy khẽ hừ một tiếng không vui, dùng sức ấn tôi vào bức tường lạnh lẽo.

Cơ thể nặng nề đè ép tôi, răng nanh vô tình hay hữu ý cọ xát vào tuyến thể nóng rát sau gáy tôi.

Sự sợ hãi và nhục nhã khi bị thiên địch nắm giữ yết hầu lại ùa về.

"Buông ra! Con chó điên nhà cậu!" Tôi giãy giụa, đầu gối thúc mạnh vào bụng dưới hắn.

Hắn khẽ rên lên một tiếng, nhưng không hề nhúc nhích, ngược lại cười khẽ thành tiếng, mang theo vẻ điên cuồng kiểu bất cần đời.

"Đúng! Tôi là chó điên, chó điên của cậu..."

Tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, là thủ hạ của tôi phát hiện có gì đó không ổn đã chạy tới.

Bạch Ứng Thủy cuối cùng cũng nới lỏng sự kìm kẹp, nhưng đôi mắt giống như sói đó vẫn nhìn chằm chằm tôi: "Dừng tay đi, những chuyện thất đức cậu làm đã gây thù chuốc oán quá nhiều rồi."

Tôi có chút tức giận và xấu hổ: "Lo cho bản thân cậu đi! Chuyện của tôi không cần cậu bận tâm!"

Hắn lắc đầu không quan tâm: "Cậu là bà xã đã bị tôi đánh dấu, tôi không quản thì ai quản?"

Thấy vẻ mặt dầu muối không thấm, vô liêm sỉ của hắn, tôi tức đến gan đau.

Hắn thong thả bổ sung: "Có tôi ở đây, từ nay về sau sẽ không để cậu có cơ hội vượt qua tôi để làm hại người khác, đồng thời, những người khác cũng đừng hòng vượt qua tôi để làm hại cậu."

"Sự tức giận hay hận thù của cậu cứ nhắm vào tôi, đương nhiên... tốt nhất là tình yêu cũng nhắm vào tôi."

Nhìn dáng vẻ hắn tự mình quyết định mọi chuyện, lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực với cuộc đời.

Hắn lùi lại vài bước, nhanh nhẹn như một cái bóng, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Chỉ còn lại mùi quýt chưa tan trong không khí, và cơ thể tôi đang run rẩy vì tức giận và một loại rung động khó tả nào đó.

Tôi dựa vào tường, chậm rãi thở ra một hơi.

Rắc rối, rắc rối lớn hơn đã đến rồi.

 

 

back top