8.
"Alo, Khương thúc thúc."
"Tiểu Nguyên, cháu đang ở đâu vậy? Cháu có xem tin tức không?"
"Cháu chưa xem, có chuyện gì vậy ạ? Cháu đang ở ngoài."
"Ôi chao, cháu mau về nhà ngay, bố cháu Thế Xương vừa tái phát bệnh tim, may mà luôn mang theo thuốc bên người, ta vừa đưa ông ấy về nhà nghỉ ngơi rồi!"
"Cái gì, ba cháu... rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?"
"Vừa nãy còn đang ở buổi đấu thầu dự án Yến Nam rất ổn, ngay sau khi ông ấy phát biểu thì tin tức tuôn ra, bị kích động liền phát bệnh. Cháu nói xem, đây là chuyện gì không cơ chứ? Mau về ngay đi!"
Kim Nguyên không còn bận tâm đến người trong lòng nữa, nắm lấy chìa khóa xe và lao ra khỏi phòng một cách thất thần.
Về đến nhà, sau khi nghe Khương thúc thúc kể vài câu, tay hắn bắt đầu run rẩy, trốn trong phòng xem các tiêu đề tin tức mới nhất:
"Về thư nặc danh tố cáo Chủ tịch Kim Thị Kim Thế Xương hối lộ nhiều quan chức chính phủ trong nhiều năm, kèm theo bằng chứng liên quan."
"Cựu nhân viên tạm thời của Kim Thị lên tiếng, các lãnh đạo cấp cao của công ty nhiều lần mua chuộc nhân viên đối thủ cạnh tranh để đánh cắp bí mật thương mại bất hợp pháp."
"Theo nguồn tin đáng tin cậy, tập đoàn Giang Lưu bị nghi ngờ là đồng lõa của Kim Thị, đường dây nóng tố cáo đã bị gọi đến cháy máy."
"Video con trai Kim Thị say rượu, bắt nạt Hoa kiều, tụ tập bất hợp pháp trong thời gian du học bị rò rỉ, nghi ngờ gã gẫm Omega bị khởi tố."
"Tin nóng! Bài phát biểu của Kim Thế Xương tại buổi đấu thầu dự án Yến Nam mới nhất được khen ngợi, sau khi xem tin tức lại ngất xỉu, do chột dạ hay phẫn nộ, phóng viên sẽ độc quyền hé lộ cho quý vị!"
...
Điện thoại của Kim Nguyên không ngừng đổ chuông, bộ phận xã giao của Kim Thị xin chỉ thị về việc phải đưa ra tuyên bố làm rõ và thư luật sư.
Kim Nguyên vội vàng hỏi: "Chúng ta là doanh nghiệp làm ăn, đâu phải minh tinh người nổi tiếng gì, chắc sẽ không có quá nhiều người chú ý đâu nhỉ?"
Trưởng bộ phận xã giao bất lực nói: "Thiếu gia, chỉ sợ bị tố cáo, người bên trên sẽ đến điều tra đấy ạ."
Về tính chân thật của tin tức, Kim Nguyên đương nhiên biết rõ, lòng hắn chùng xuống.
Đúng lúc này, mẹ hắn đột nhiên xông vào phòng, sắc mặt khó coi: "Có một người bạn già của bố con lén gọi điện thoại, người của các bộ phận liên quan đã trên đường tới, nói là muốn đưa bố con đi nói chuyện."
Kim Nguyên hoảng hốt hỏi: "Có nói gì khác không?"
“Không có, có thể báo cho trước được như vậy đã là may mắn lắm rồi, cũng là nhờ vào tình nghĩa nhiều năm.”
Hắn luôn là một kẻ vô tích sự, đành phải hỏi mẹ: "Bây giờ phải làm sao đây?"
"Không phải điều tra, chỉ là nói chuyện, vẫn còn đường sống."
Mẹ hắn vội vã rời đi, để lại câu nói: “Cố gắng tìm quan hệ lo lót đi.”
Kim Nguyên tê liệt ngã xuống ghế.
Bạn bè hắn tuy nhiều, nhưng làm được việc thì ít, hơn nữa nhà họ căn bản không có thế lực trong lĩnh vực đó, muốn nhờ vả cũng không tìm ra cách.
Kim Nguyên lật tung danh bạ điện thoại, vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng nhớ tới một người không quá thân quen.
Do dự một lúc lâu, hắn rốt cuộc không dám liên lạc trực tiếp, bèn gọi cho Trần Khoa Duy trước.
"Alo?"
"Trần thiếu, là tôi, Kim Nguyên đây."
Kim Nguyên kể lại đầu đuôi câu chuyện, cầu xin: "Trần thiếu, ngày thường cậu nổi tiếng là người trọng nghĩa khí, chúng ta lại có giao tình ở nước ngoài, cậu phải giúp đỡ anh em một tay chứ!"
Trần Khoa Duy hỏi: "Chuyện trong nước tôi không tiện nhúng tay, sao cậu không đi tìm Yến Tinh?"
Kim Nguyên lắp bắp: "Tôi, tôi không dám... Trần thiếu, hai cậu thân nhau nhất, giúp anh em tôi bắc cầu đi?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng: "Dễ thôi mà, cậu ấy đang ở chỗ tôi đây, tôi gửi cho cậu địa chỉ, cậu đến đây."
Đối phương định cúp máy, Kim Nguyên vội vàng lên tiếng: "Cái đó, Trần thiếu, Ngụy công tử luôn lạnh lùng, tôi nên cầu xin anh ấy như thế nào ạ?"
"Ừm... Cái này tôi cũng không nắm chắc được, cậu ấy làm việc cũng tùy hứng, tâm trạng tốt thì dễ nói chuyện."
Kim Nguyên nài nỉ hết lời, Trần Khoa Duy cuối cùng cũng nói: "Cô của Ngụy gia và mẹ tôi là bạn thân, gần đây nghe hai người họ gọi điện thoại nói, Yến Tinh bị gia đình giục tìm đối tượng ghê lắm, cậu ấy đang rất phiền. Tôi nói này, cậu quen không ít người đấy, hay là giới thiệu cho cậu ấy một người đi? Hôm qua ở SkyOne chẳng phải cậu còn khoe khoang sao?"
"Đương nhiên, người không đứng đắn thì đừng mang tới, Ngụy công tử nhà chúng tôi thân phận thế nào chứ, xảy ra vấn đề gì cậu là người đầu tiên c.h.ế.t đấy."
Kim Nguyên lập tức tỏ vẻ không dám: "Trần thiếu nói đùa, tuy ngày thường tôi không làm nên trò trống gì, nhưng chuyện này ngài nói tôi lại có thể đấy, tôi sẽ đến tìm các cậu ngay, làm phiền Trần thiếu nói giúp với Ngụy công tử một tiếng, ít nhất cũng cho tôi gặp mặt một lần."
"Không thành vấn đề, gặp lại sau."
Trần Khoa Duy cúp điện thoại, nhìn Ngụy Yến Tinh bên cạnh lộ ra nụ cười hả hê.
9.Dưới sự hòa giải của Trần Khoa Duy, việc này diễn ra thuận lợi đến không ngờ.
Kim Nguyên mơ màng hồ đồ nhìn thấy Ngụy Yến Tinh, dâng lên chiếc thẻ phòng khách sạn, tuyên bố đã chuẩn bị xong người.
Và Ngụy Yến Tinh cũng thực sự nhận lấy chiếc thẻ phòng đó.
Tất cả những điều này diễn ra trong xe, và Khương Ảnh, người nấp trong bóng tối, đã chứng kiến toàn bộ.
Khương Ảnh lập tức gọi cho Vệ Yên. "Alo, có chuyện rồi?"
"Yên Yên, tớ nghĩ cậu có thể tạm thời đừng rời khỏi khách sạn."
"Tại sao? Tớ không tin Kim Nguyên còn tâm trạng quay lại."
"Không phải hắn! Cậu ngồi xuống đã, tớ nói cho cậu biết, từ lúc hắn rời khách sạn tớ đã luôn theo dõi, tớ vừa thấy..."
Khương Ảnh mô tả lại tình huống đã chứng kiến.
"Cái gì!?"
