29.
Sau khi sự việc ở Thành phố B kết thúc, Vệ Yên rủ Khương Ảnh đi trượt tuyết ở Aspen.
“Khương Khương, cậu không phải luôn hứng thú nhất với hoạt động giải trí sau trượt tuyết sao?”
Khương Ảnh từ chối: “Tớ dị ứng với việc ra nước ngoài.”
“Cậu học vẽ tranh sơn dầu mà cả đời không ra nước ngoài, cậu điên rồi sao?”
“Với lại, sinh nhật cậu chẳng phải sắp đến rồi sao? Ăn sinh nhật cùng nhau, coi như thích ứng trước được không?”
Vệ Yên mời mãi, còn bày tỏ Ngụy Yến Tinh cũng sẽ đi, đảm bảo an toàn tuyệt đối, Khương Ảnh cuối cùng mới do dự mà đồng ý.
Thị trấn nhỏ trong rừng cây Bắc Mỹ sáng lên vầng hào quang màu vàng ấm áp.
Xe trượt do ngựa kéo thong dong đi lại giữa những cây linh sam cao lớn. Những ngôi nhà gỗ đan xen treo đầy biểu tượng hàng xa xỉ.
Sau khi trượt tuyết xong, ăn một bữa Tây tinh tế ngon miệng, rồi ngâm mình trong suối nước nóng, có thể nói là sự hưởng thụ cao nhất.
Khương Ảnh và Vệ Yên đã trải qua một sinh nhật tuổi 18 vô cùng khó quên.
Ngụy Yến Tinh đột nhiên gọi điện thoại đến. “Yến Tinh ca, thế nào rồi?”
“Mới vừa thẩm vấn xong, hắn đã khai ra không ít chuyện.”
Ngụy Tử Minh vừa đến Đông Nam Á đã bị người của họ bắt được.
Dựa vào quan hệ của Trần Khoa Duy, nhà họ Trần có sản nghiệp ở vùng đất xám, vướng mắc với thế lực ngầm, dễ xử lý hơn khi vận chuyển đến Bắc Mỹ.
Ngụy Tử Minh tài cán xoàng xĩnh, lòng dạ hẹp hòi, đã làm không ít chuyện ác.
Cha của Ngụy Yến Tinh bạo bệnh qua đời, mẹ hắn tuyệt vọng tự sát, đều có liên quan mật thiết đến Ngụy Tử Minh.
“Tôi đã tự tay b.ắ.n hắn một phát.”
Tín hiệu điện thoại không tốt lắm, giọng Ngụy Yến Tinh trầm thấp xen lẫn tiếng nhiễu điện từ, tạo ra một khoảng trống rỗng không chân thật.
Vệ Yên sững sờ.
Ngụy Yến Tinh cũng không nói tiếp, như đang chờ phản ứng của cậu.
“... Hắn xấu xa lắm sao?”
“Rất xấu.”
“Hắn đáng bị trừng phạt không?”
“Ừm.”
“Vậy thì cứ như vậy đi, Yến Tinh ca.”
Vệ Yên khẽ cười rộ lên, Ngụy Yến Tinh có thể tưởng tượng được dáng vẻ cậu đang cong cong đôi mắt ở đầu dây bên kia.
Vệ Yên nói: “Anh chỉ là đang thi hành chính nghĩa mà thôi. Chính nghĩa không tự nhiên sinh ra, đương nhiên phải tự mình tranh thủ.”
Ngụy Yến Tinh nói: “Nhưng có những kẻ g·iết người có lẽ rất khó trừng trị.”
Dừng một chút, Ngụy Yến Tinh bổ sung: “Anh sẽ chờ đợi.”
Vệ Yên an ủi: “Vâng, em sẽ ở bên anh.”
Ngụy Yến Tinh hài lòng: “Còn một chuyện nhỏ, kỳ dễ cảm của anh đến rồi. Nhưng em cứ ở lại chơi với bạn bè đi, Khoa Duy sẽ đưa anh đến bệnh viện, dù sao anh ở đây cũng không quen biết ai khác.”
Vệ Yên đang bật loa ngoài: “……”
Khó xử quá, làm sao bây giờ?
Khương Ảnh bưng tách trà trong tay uống một ngụm, trợn tròn mắt, làm khẩu hình "ĐI".
Vệ Yên biết ơn ôm cậu ta một cái: “Bảo tiêu đều để lại cho cậu!”
Nói xong, vội vàng rời đi.
Khương Ảnh chậm rãi ăn uống xong, đi trên con phố phồn hoa nhất thị trấn nhỏ, hít hít mũi, cảm thấy cô đơn như tuyết.
Một Omega đáng yêu hành động một mình tại nơi nghỉ dưỡng này đặc biệt thu hút sự chú ý.
Rất nhiều người tiến đến gần:
“Hello, cute biscuit!” (Chào, bánh quy nhỏ đáng yêu!)
“Sweetie I love your fluffy hair!” (Kiểu tóc bồng bềnh của cậu thật đẹp!)
“Hey, are you a friend of Jiang Liu? I’ve seen your pic at his apartment…” (Này, cậu là bạn của Khương Lưu sao? Tôi từng thấy ảnh cậu ở căn hộ của hắn...)
Không ngờ ở nơi như thế này cũng có thể gặp người quen của Khương Lưu.
Chuông cảnh báo trong lòng Khương Ảnh tức khắc vang lên, câu nói âm trầm trước đây của Khương Lưu “Tôi trước sau đều nhìn thấy cậu” giống như một lời nguyền hiểm độc, gợi lại những ký ức không mấy tốt đẹp thời thơ ấu.
Cánh cửa kho bị phá khóa liên tục, đồng tử nhìn trộm qua khe cửa hẹp, những lời buộc tội không phân biệt đúng sai của người cha, cây côn trong tay Khương phu nhân…
Cậu ta đột nhiên bắt đầu khó thở, chạy đến ngã tư đông người nhất trong thị trấn, ngồi xổm dưới gốc cây linh sam lấy điện thoại ra.
“Alo Khoa Duy ca, cặp đôi AO kia bỏ tôi rồi…”
Khương Ảnh cố dùng giọng trêu chọc để che giấu nỗi sợ hãi của mình.
“Tôi đang ở ngay thị trấn.”
“Không, tôi chờ ở ven đường thôi, tôi không muốn đi đâu hết!”
“Được rồi…”
Một giờ sau, tài xế nhà họ Trần đón Khương Ảnh đi. Cậu nhanh chóng lên máy bay tư nhân về nước, tiện thể ăn một chiếc bánh sinh nhật dâu tây ngọt ngào.
30.
《 Một số lịch sử trò chuyện của Khương Ảnh và Trần Khoa Duy 》
Bánh gừng người chia sẻ: “Triển lãm sách cổ Đông Á – Cầm phổ thất lạc”
Bánh gừng người: Bảo Ngụy Yến Tinh đi cùng Vệ Yên.
Koven: Tự cậu nói với hắn đi.
Bánh gừng người: Không muốn làm phiền hắn.
Koven: …… Chuyển tiếp.
Bánh gừng người chia sẻ: Đàn cổ số 079 “Lưỡng Nghi Xuân Sinh” tại buổi đấu giá Cảng Thành.
Bánh gừng người: Bảo Ngụy Yến Tinh mua cho Vệ Yên.
Koven: Được.
Bánh gừng người chia sẻ: Ảnh đẹp của Vệ Yên tại hội giao lưu văn hóa quốc tế.
Koven: 【ok】
Bánh gừng người chia sẻ: Tác phẩm tranh sơn dầu “Vườn trà dưới màn đêm” tại triển lãm Lạc Thành.
Koven: ? Đồ lậu mà mang theo bên mình à?
Bánh gừng người: Thù lao cho quân sư.
Koven: 【ok】
Koven: Ngụy Yến Tinh kỳ dễ cảm, tôi liên hệ không được, tôi mua cho cậu.
Koven: Khoan đã? Tác giả sao lại là cậu? Bán đắt thế, tôi còn chưa kịp trả giá!
Bánh gừng người: 【sorry】 Làm nghề của chúng ta, danh tiếng là quan trọng nhất.
Koven: Thôi được…
Koven: Có mấy chú bác cũng muốn mua tranh của cậu.
Bánh gừng người: Tôi không có năng suất cao đến vậy.
Koven: Nói chuyện với cậu cứ như không có chênh lệch múi giờ vậy.
Bánh gừng người: Nửa đêm tương đối có linh cảm.
Koven: Mau vẽ đi.
Bánh gừng người chia sẻ: Ảnh một mẫu nam Alpha trần trụi, anh tuấn, đang tạo dáng trong phòng vẽ.
Bánh gừng người: Đang vẽ đây.
Koven: Cậu... chờ chút?!
